Bác sĩ cẩn thận giúp cô thay thuốc rồi nói: “Được rồi, ngày mai không cần đến thay thuốc nữa, nhưng trong mấy ngày tới phải chú ý không được động vào nước.”
“Cảm ơn bác sĩ, tôi biết rồi, tạm biệt.” Âu Dương Điệp đứng dậy nói lời cảm ơn.
Ra đến trước cửa bệnh viện, cô nhìn Vi Thừa An đi theo phía sau thì khẽ nhíu mày nói:“Anh muốn đưa tôi về nhà hay muốn mời tôi ăn cơm tối đây?”
“Ăn cơm tối xong tôi đưa em về nhà.” Vi Thừa An cười nói, quả thật cô cũng rất đáng yêu.
“Đã có người mời vậy tôi đây cũng không khách sáo.” Âu Dương Điệp ngồi vào xe anh, mặc kệ anh ta có mục đích gì, chính mình sẽ binh đến tướng cản, nước đến đất ngăn.
Trong nhà hàng, Vi Thừa An vừa ăn cơm vừa nhìn cô chằm chằm.
“Vi tổng giám đốc, trên mặt tôi có gì, hay là tôi rất đẹp đến nỗi anh phải nhìn tôi chằm chằm như vậy?” Âu Dương Điệp ngẩng đầu nhìn anh hỏi.
“Đương nhiên là vì em rất đẹp.” Vi Thừa An cười nói, rồi lập tức nói tiếp: “Âu Dương Điệp, tôi có thể hỏi em một vấn đề không?”
“Anh muốn hỏi tôi có thể nói không sao, hỏi đi.” Âu Dương Điệp nhìn anh, cô biết anh không chỉ đơn giản là muốn mời cô ăn cơm.
“Tôi có thể biết vì sao lúc đầu em và Thác li hôn không?” Vi Thừa An hỏi nhưng trong lòng cũng không ôm y vọng cô sẽ nói cho anh biết.
“Anh không phải bạn của Thác sao, anh ấy không nói cho anh nghe à?” Âu Dương Điệp cau mày khó hiểu, cô tưởng anh đã biết rồi.
“Em cũng biết sau này tôi mới quen biết Thác và cậu ấy cũng rất ít đề cập đến chuyện trước kia của mình, chỉ có một lần cậu ta uống rượu say nên nói ra một ít.
Lúc đó tôi mới biết người cùng Thác ly hôn tên Âu Dương Điệp, nghe giọng Thác nói thì hình như cậu ấy rất hận em, đến lúc cậu ấy tỉnh rượu tôi hỏi qua thì cậu ấy chỉ trả lời đơn giản vài câu.
Dù sao cũng là truyện trước kia nên tôi cũng không hỏi nhiều, nhưng tôi không ngờ em lại trở về, lại còn nhanh như vậy nối lại quan hệ với cậu ấy, thật là làm cho người ta bất ngờ.
Tôi nghĩ hai người tách ra chắc chắn là vì một nguyên nhân nào đó cho nên tôi cảm thấy tò mò, nếu như không tiện thì em có thể không nói.” Vi Thừa An giải thích rồi cuối cùng thêm vào một câu.
“Không có gì không tiện cả, năm đó tôi ly hôn với Thác là bởi vì khi thực hiện theo di chúc của cha tôi, tôi chỉ mới mười tám tuổi.
Tuổi đó còn quá trẻ cũng quá đơn thuần, không biết cái gì là yêu, cũng không biết quý trọng, càng dễ dàng tin tưởng người khác, cho nên rơi vào bẫy, rồi làm cho Thác phải ra đi.” Âu Dương Điệp nói đơn giản vài câu.
“Rơi vào bẫy của người khác?” Vi Thừa An lặng đi một chút: “Là do người tên Thạch Lỗi kia sao?” Chẳng lẽ cô thích hắn ta rồi bị hắn lừa?
Âu Dương Điệp ngẩn người rồi hỏi: “Làm sao anh biết hắn ta?”
“Là cậu ấy nói tôi điều tra hắn, cho nên tôi có biết một chút.” Vi Thừa An trả lời.
Âu Dương Điệp lúc này mới hiểu, gật đầu nói: “Là hắn ta, nhưng hắn cũng chỉ là một người giúp đỡ mà thôi, người hại tôi vốn là một người bạn của tôi.
Tôi và cô ta rất thân nhau, không giấu diếm nhau chuyện gì, giống như anh và Thác.
Thạch Lỗi chính là do cô ta giới thiệu cho tôi, tôi không ngờ bọn họ lại cùng nhau hãm hại tôi.”
“Em bị bạn bè hãm hại?” Vi Thừa An giật mình hỏi: “Vậy người bạn của em đâu, em có tìm cô ta trả thù không?”
“Tìm thì cũng chỉ tìm vậy thôi, có lợi ích gì chứ, tôi không