“Câm miệng.” Tư Đồ Thác trừng mắt liếc anh một cái: “Sao cậu lại ăn cơm với cô ấy?”
“Tại sao tôi lại không thể ăn cơm với cô ấy?” Vi Thừa An cố ý hỏi ngược lại.
“Vi Thừa An.” Tư Đồ Thác quát anh, lúc này cậu ta còn làm rối loạn thêm.
“Thôi cậu đừng rống lên như thế.
Thật ra cũng không có gì đâu, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện thuận tiện mời cô ấy một bữa cơm thôi mà.” Hai tay Vi Thừa An bịt lỗ tai lại nói.
“Tìm không ra tật xấu mà.” Tư Đồ Thác choàng vai anh nói: “Đi, đi uống rượu.”
“Uống rượu? Không phải cậu gọi tôi tới để thương lượng về sản phẩm mới vừa ra mắt sao?” Vi Thừa An sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại rồi nhìn anh nói: “Xảy ra chuyện gì khiến cậu phiền lòng sao? Hay là ứng phó không nổi với hai người phụ nữ?”
“Dài dòng quá, đi uống rượu thôi.” Tư Đồ Thác không thèm nhìn anh, bước lên xe của mình.
Âu Dương Điệp mặc áo ngủ đi vào trong hoa viên nhỏ, ngồi trên bậc thang.
Cô nhớ rõ lúc còn bé ở đây có một cái đu dây do cha cố ý làm cho cô.
Cô rất thích ngồi trên đó ngắm nhìn bầu trời đầy sao, quả thật vô cùng vui vẻ.
Thời gian trôi qua thật nhanh, bây giờ cái đu dây đã không còn, mà cha mẹ cũng không còn nữa, chỉ còn lại một mình cô.
May mà cô còn có Thác, còn có anh ấy ở bên cạnh mình.
Sau khi quán bar đóng cửa, Tư Đồ Thác mới cùng Vi Thừa An ra về, nhớ tới câu nói của cô “Em sẽ chờ anh về.” thì anh quay đầu xe lại, anh muốn mau chóng đến xem cô có chờ đợi hay không.
Xe mới vừa đi vào biệt thự thì anh thấy trong biệt thự không hề thắp đèn, anh liếc mắt một cái thì phát hiện cô ngồi ở bậc thang tựa vào cột ngủ say.
Đáng chết, cô không biết quý trọng thân thể của mình sao, ngủ ngoài này nếu ngã bệnh thì làm sao bây giờ? Tư Đồ Thác mắng một tiếng rồi xuống xe đi đến bên cô, nhìn cô, anh thật sự có cảm giác vừa yêu vừa hận, anh khom lưng bế cô lên.
“Thác, anh đã đến rồi sao?” Tay anh vừa chạm vào thì cô đã giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy anh, cô vui mừng quàng tay ôm cổ anh.
“Tỉnh dậy thì trở về phòng ngủ đi, tôi chỉ đến lấy đồ của mình thôi.” Tư Đồ Thác buông tay ra, cố ý lạnh lùng nói.
“Ồ, đồ gì vậy? Để em giúp anh lấy.” Âu Dương Điệp biết rõ anh vốn là quan tâm mình nhưng lại không chịu thừa nhận.
“Tự tôi đi lấy.” Tư Đồ Thác liếc nhìn cô một cái rồi xoay người lên lầu.
Âu Dương Điệp đi theo phía sau anh, nhìn thấy anh lấy từ trong tủ tất cả quần áo của mình thì sắc mặt cô cứng đờ, anh đang muốn làm vậy thật sao?
“Tôi đi đây.” Tư Đồ Thác nhìn cô một cái, nói rồi rời đi.
“Chờ một chút, anh đã quên một vật.” Âu Dương Điệp gọi anh lại.
“Đã quên thứ gì?” Tư Đồ Thác nghi hoặc nhìn cô, mình đã quên cái gì?
Âu Dương Điệp cười thần bí lấy tay ôm cổ anh thân mật nói: “Thác, anh đã quên em.
Em thuộc về anh, anh phải đi thì đương nhiên phải mang theo em cùng đi.
Anh muốn đem em để vào trong túi ,bế em hay là cõng em, em