Âu Dương Điệp ngồi thất thần trong phòng làm việc, ngay cả cơm trưa cũng không ra ngoài ăn.
Lý An có gọi cô nhưng cô chỉ nói một câu không muốn ăn.
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, cô ngẩng đầu lên nhìn rồi kinh ngạc hỏi: “Sao lại là anh?”
“Tại sao không thể là tôi?” Vi Thừa An cười cười, tay cầm một hộp cơm vào phòng, đem đặt nó lên bàn “Nghe nói em không ăn cơm trưa, đây là sườn xào chua ngọt Điềm Điềm mùi vị rất ngon, nhất định em sẽ thích.”
“Làm sao anh biết tôi không ăn cơm trưa?” Âu Dương Điệp khó hiểu hỏi rồi mở hộp cơm ra, mùi vị đúng là không tệ.
“Ha ha.” Vi Thừa An nhịn không được cười ha hả.
“Anh cười cái gì?” Âu Dương Điệp trừng mắt liếc anh một cái, gắp một miếng sườn xào chua ngọt đưa vào trong miệng.
“Âu Dương Điệp, sau này em phải chú ý hơn rồi, bây giờ mỗi nhất cử nhất động của em đều có người đến báo cáo với tôi.” Vi Thừa An nhẫn nại cười nói.
“Anh có ý gì, nói rõ xem.” Âu Dương Điệp có chút khó hiểu nhìn anh.
“Đại khái là hôm nay có người trong bộ phận thiết kế của em nói, em không muốn ăn cơm trưa, kết quả bị người trong công ty nghe được rồi lại truyền tới tai thư ký của tôi.
Cô ấy nghĩ chúng ta đang yêu nhau nên vội vàng đem tin này nói cho tôi biết.
Em thấy đó, tôi cũng phối hợp với cô ấy, lập tức dặn dò cô ấy đi mua hộp cơm này, tôi cũng chỉ muốn tận lực thực hiện nghĩa vụ của người bạn trai giả này thôi.” Vi Thừa An nói đùa.
“Cái gì?” Âu Dương Điệp sửng sốt không nhịn được cười: “Mấy người này cũng thật quá rảnh rỗi nha.
Được rồi, anh mau đi đi, để bọn họ trở về nhìn thấy lại có thêm đề tài bàn tán nữa.”
“Em sợ sao?” Vi Thừa An có chút bực mình: “Tốt xấu gì thì tôi cũng ngọc thụ lâm phong như vậy.”
“Tôi chỉ là không muốn có thêm phiền toái, đó vốn cũng chỉ là chuyện do bọn họ bịa ra, tôi không muốn mỗi ngày đều bị bọn họ bàn tán này nọ, chuyện bây giờ cũng có thể trở thành một đề tài.” Âu Dương Điệp nói, cô càng không muốn nhìn thấy những ánh mắt mập mờ của mọi người trong công ty.
“Vậy tôi đi đây, nói thật tôi cũng không muốn Thác hiểu lầm đâu, nhưng thấy em là người của Thác cho nên tôi mới quan tâm thôi.” Vi Thừa An đứng dậy nói, anh bây giờ đối với cô chỉ là quan tâm thuần túy thôi.
Nhưng anh thật không ngờ cuộc sống về sau, cái loại quan tâm này lại biến thành một loại tình yêu tra tấn tình cảm của anh.
“Tục ngữ nói rất đúng, đến sớm không bằng đến đúng lúc.
” Vi Thừa An mới từ phòng làm việc của cô đi ra thì nhìn thấy những người của bộ phận thiết kế đi vào.
“Chào mọi người.” Nếu không thể tránh được thì anh nên thành khẩn bắt chuyện với họ, kỳ thật anh cũng không muốn tránh.
“Xin chào tổng giám đốc, anh đến thăm Tiểu Điệp sao.” Trên mặt mọi người cũng mang theo ý cười mập mờ.
“Khụ khụ khụ.” Âu Dương Điệp đang ăn cơm nghe được tiếng nói bên ngoài thì nghẹn một chút, không phải trùng hợp vậy chứ?
“Mọi người cũng đoán được rồi thì tôi cần gì phải phủ nhận nữa.” Vi Thừa An nhún vai, lúc này càng phủ nhận càng làm cho mọi người hoài nghi thêm.
Mọi người qua cánh cửa khép hờ, nhìn thấy trước mặt Âu Dương Điệp có một hộp cơm thì nhìn nhau cười nói “Tổng giám đốc thật biết chăm sóc người khác.”
“Tôi cũng rất muốn chăm sóc mọi người, được rồi, làm việc đi thôi.” Vi Thừa An cười nói đi ra ngoài.
Mọi người thoáng