“Chủ tịch, ngài còn không biết sao? Vi Tổng giám đốc và Âu Dương tiểu thư đang yêu nhau.” Người bên cạnh kinh ngạc một chút, lúc này mới nói.
Trong lòng đang nói thầm “Tổng giám đốc và chủ tịch là bạn bè, sao lại không nói cho ngài biết?”
“Cái gì? Bọn họ đang yêu nhau?” Tư Đồ Thác hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
“Có đúng không? Thừa An và Âu Dương tiểu thư là người yêu? Thảo nào…” Lâm Vi ở một bên thật cao hứng nói.
Tuy rằng trong lòng cũng có chút nửa tin nửa ngờ, thế nhưng cô càng sẵn lòng tin tưởng đây là thật.
“Có lẽ…” Giọng nói Tư Đồ Thác vô cùng lạnh nhạt thốt ra, anh tuyệt đối tin tưởng cô sẽ không, thế nhưng trong lòng vẫn không khỏi tức giận.
Dù sao thì không có lửa làm sao có khói, tất cả mọi người đều nói như vậy thì nhất định là họ đã làm chuyện gì.
Sắc mặt Lâm Vi khó coi một chút, anh nói như thế chắc chắn là đang suy nghĩ.
Ngày hôm qua chị có nói Thác cùng cô ta ở chung một chỗ, thì biết mười phần cũng hết tám chín phần không phải sự thật.
“Mọi người không nên ép buộc, không bằng chúng ta để Dương tổng giám đốc và Mã Tiểu Thư lên biểu diễn một tiết mục.” Vi Thừa An ở phía trên nói, đưa cho Dương Nhất Minh một ánh mắt.
Dương Nhất Minh lập tức hiểu được, nắm tay Mã Tiểu Dung đi ra nói đùa: “Chúng tôi không thể để Vi tổng giám đốc đoạt danh tiếng được.
Chúng tôi cũng chuẩn bị một tiết mục, hy vọng mọi người cho một tràng vỗ tay.”
Mọi người phía dưới đều nhiệt liệt vỗ tay.
Âu Dương Điệp vừa thở phào thì nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tư Đồ Thác nhìn chằm chằm mình, cô liền làm ra vẻ của một người vô tội.
Mã Tiểu Dung rất phối hợp cùng anh ta biểu diễn một bài, cô biết anh ta là muốn giải vây cho Vi Thừa An và Tiểu Điệp.
Vũ hội cuối cùng đã bắt đầu.
Mọi người đều tìm kiếm bạn nhảy khiêu vũ hoặc là ăn, tán gẫu từ đông sang tây.
“Tiểu Điệp, cậu nói sao về chuyện này?” Mã Tiểu Dung lôi kéo cô đi tới một bên nhẹ giọng hỏi.
“Cái gì? Chuyện gì xảy ra? Cậu tin tưởng sao?” Âu Dương Điệp nhìn cô một cái.
“Đương nhiên không tin nhưng mà vậy cũng tốt lắm.
Vì sao mọi người nói như vậy? Mau nói cho mình nghe một chút.” Mã Tiểu Dung cảm thấy hứng thú thúc giục.
“Chính là có một ngày, quần áo của mình đột nhiên bị hỏng.
Không có cách nào đành mượn đỡ áo khoác của anh ta, đúng lúc bị người của công ty nhìn thấy, cứ như vậy mà truyền ra ngoài.” Âu Dương Điệp giải thích đơn giản, thật ra cô căn bản không thèm để ý mọi người nói như thế nào.
“Quần áo bị hỏng?” Ánh mắt của Mã Tiểu Dung cười mờ ám nhìn bạn, “Sợ rằng không đơn giản như vậy, chẳng lẽ là hai người ở công ty ***.
Nhưng mà cũng thật kì quái, vì sao không phải là quần áo của Tư Đồ Thác mà là quần áo của anh ta? Thật khiến cho người ta khó hiểu nha.”
“Mã Tiểu Dung.” Vẻ mặt Âu Dương Điệp đỏ lên, trừng mắt nhìn cô gầm nhẹ.
“Được, được, mình không nói.” Mã Tiểu Dung vội vàng cầu xin tha thứ thì thấy Tư Đồ Thác đi tới, lấy tay chạm chạm cô nói: “Anh ta tới kìa.”
Tư Đồ Thác đi tới, một câu cũng không nói liền nắm tay cô đi ra.
Âu Dương Điệp thực sự rất muốn cự tuyệt, thế nhưng thấy Lâm Vi ở một bên liền ngay lập tức nắm tay để đi tới.
Bước chân di chuyển, ánh mắt chăm chú khoá chặt đối phương.
“Em không muốn giải thích một chút sao?” Trên mặt Tư Đồ Thác mang theo tức giận.
“Giải thích cái gì?” Âu Dương Điệp bình tĩnh hỏi.
“Em nói đi.
Em không muốn giải thích một chút mối quan hệ giữa em và Thừa An sao?” Thấy cô giả khờ, Tư Đồ Thác thẳng thắn làm rõ.
“Phải giải thích sao? Anh không tin em sao? Anh không tin người yêu của anh sao?” Âu Dương Điệp hỏi vặn lại anh.
“Tin.” Tư Đồ Thác không chút do dự đã nói.
“Tin mà còn