Sau khi Vi Thừa An đưa Mã Tiểu Dung về nhà thì cứ luôn suy nghĩ Thạch Lỗi sẽ trốn đi đâu, rồi chợt giật mình, anh quay đầu xe.
Lý Mai đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn khóe miệng cùng những vết bầm tím trên người của mình thì cắn chặt hàm răng.
Nếu không phải vừa rồi hắn dọa khai ra, sợ đến lúc đó mình có chạy trời cũng không khỏi nắng thì cô nhất định sẽ đưa hắn đến đồn cảnh sát.
Nhưng bây giờ, cô chỉ có thể chịu đựng, rồi tìm lí do nói với hắn là chỗ này không còn an toàn nữa, bảo hắn tìm chỗ khác để ở, tránh bị hắn ta ức hiếp cùng ngược đãi.
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên dọa cô giật mình.
Đó là ai? Hắn đã trở về rồi sao? Trong lòng cô có chút sợ hãi, nghĩ đến bộ dạng hắn đánh mình thì cô cảm thấy run rẩy, nhanh tay lẹ chân chạy đến len lén nhìn vào mắt mèo trước cửa thì nhìn thấy người đứng trước cửa là Vi Thừa An.
Tay lập tức muốn mở cửa ra để hỏi anh, lời anh nói lúc sáng là có ý gì? Nhưng rồi lại thôi, bộ dạng cô thế này làm sao gặp người khác được.
Vi Thừa An gõ cửa vài cái, thấy bên trong không có động tĩnh gì thì định xoay người rời đi, nhưng suy nghĩ một chút rồi lại lấy điện thoại ra gọi.
“Reng reng reng….” Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lý Mai hoảng sợ, cô quên mất.
Cô cầm điện thoại đặt ở phía sau cửa tủ đựng giày lên, vội vàng nhấn tắt, nhưng cô biết anh nhất định nghe được.
“Lý Mai, tôi biết cô đang ở trong nhà, mau mở cửa đi.” Vi Thừa An vặn vặn nắm cửa gọi.
“Anh đi đi, tôi không muốn gặp anh.” Lý Mai tựa vào cửa nói, bây giờ cô mang bộ dạng này nên cũng không muốn gặp ai.
“Cô nghĩ rằng tôi muốn gặp cô sao, mở cửa đi, có một số việc tốt nhất nên nói cho rõ.
Thạch Lỗi có phải đang ở đây không?” Vi Thừa An không khách sáo hỏi, bản thân cũng đã nghĩ tới trăm ngàn khả năng, hắn ta chỉ có thể tìm đến cô.
Bậc, cửa bỗng nhiên bị Lý Mai nỗi giận đùng đùng đẩy ra: “Vi Thừa An, anh có ý gì đây? Muốn lục soát sao? Anh dựa vào cái gì mà xác định anh ta ở đây?” Trong lòng cảm thấy có chút may mắn vì đã đuổi được hắn đi rồi.
Vi Thừa An nhìn thấy khóe miệng cô sưng lên thì lặng đi một chút: “Cô làm sao vậy?” Rõ ràng là bị người nào đó đánh, nhưng ai lại xuống tay với cô?
“Tôi làm sao ư? Đám mặt người dạ thú các người ngấm ngầm hạ độc thủ sau lưng tôi, anh hỏi tôi, chẳng lẽ trong lòng anh còn không rõ là do ai làm sao?” Lý Mai thuận miệng vu cáo hãm hại, cô đem hết mọi chuyện đổ lên đầu Tư Đồ Thác.
Người cô ta nói là Thác ư? Vi Thừa An cau mày một chút rồi lập tức phủ nhận: “Không thể nào, muốn đối phó với cô có rất nhiều biện pháp, Thác sẽ không hèn hạ xuống tay sau lưng.” Lại lập tức châm chọc thêm: “Chỉ sợ là cô đắc tội quá nhiều người, đi đêm riết có ngày gặp ma.”
“Vậy cũng còn tốt hơn những kẻ vong ơn bội nghĩa, nói đi, anh tới làm gì? Nếu như đến để xem chuyện cười của tôi, vậy thì anh đã thấy rồi, anh có thể về.” Lý Mai lạnh lùng châm chọc.
“Vong ơn bội nghĩa? Tôi giúp cô làm như vậy còn chưa đủ nhiều sao? Những chuyện này, tôi không muốn đề cập tới, tôi chỉ hỏi cô có phải Thạch Lỗi đã tới đây không?” Sắc mặt Vi Thừa An có chút lạnh như băng, quen biết cô một thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt đáng ghét này của cô, đầu óc đột nhiên léo lên, nhìn chằm chằm cô, nói: “Là anh ta làm.”
“Anh đi đi.” Lý Mai không muốn nhìn thấy anh, thời điểm mấu chốt anh lại không giúp mình, khiến cho cô sinh lòng oán hận.
“Lý Mai, cô không cần cảm thấy bản thân mình rất