Lý Mai từ trong taxi xông ra ngoài, chạy tới đám đông hét lớn: “Để cho tôi vào.”
“Cô à, xin lỗi, nơi đó không thể đến gần được.” Cảnh sát ngăn cản cô.
Hiện trường không thể để cho những người không liên quan chạy vào.
“Để cho tôi vào đi, tôi là chị gái của cô ấy, để tôi thuyết phục cô ấy.” Lý Mai lo lắng nói.
“Cô là chị của cô ấy?” Cảnh sát chần chừ, nhìn bộ dạng lo lắng của cô không giống đang giả bộ, liền tránh người ra nói: “Được, cô vào đi.”
Âu Dương Điệp cũng chạy tới bệnh viện, muốn đi vào cũng lập tức bị cảnh sát ngăn lại: “Cô à, xin hỏi cô là ai?”
“Tôi…” Âu Dương Điệp lập tức á khẩu, cô là ai? Nên trả lời như thế nào đây?
“Nơi này rất hỗn loạn, nếu cô không có chuyện gì thì tốt nhất là nên rời khỏi chỗ này.” Cảnh sát khuyên bảo.
“Cô chủ, chúng ta đứng ở ngoài này chờ đi.” Dì giúp việc cũng nói.
“Ừ.” Âu Dương Điệp gật đầu.
Chỉ sợ sau khi cô xuất hiện trước mặt cô ấy, khiến cô ấy càng thêm kích động mà thôi.
Mới vừa đi ra lập tức bị vây bởi rất nhiều phóng viên.
“Cô Âu Dương, cô Lâm tự tử có phải do cô đã chen chân vào giữa họ hay không?”
“Cô Lâm sảy thai có liên quan gì tới cô hay không?”
“Cô đối với chuyện cô ấy tự tử cảm thấy thế nào? Có áy náy tự trách hay không?”
“Tránh ra, tôi không muốn trả lời bất cứ một vấn đề nào hết.” Âu Dương Điệp né tránh bọn họ, muốn đi khỏi đó.
Phóng viên lại bám theo không ngừng: “Cô Âu Dương, cô đang trốn tránh sao? Nếu cô Lâm thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô sẽ thế nào?”
“Các người mau tránh ra.” Dì giúp việc tận lực che chở cô.
“Cô Âu Dương, xin cô trả lời chút.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô Lâm, cô có tính đến việc buông tay không?” Phóng viên vẫn không tính buông tha cô.
“Các người đủ rồi.” Âu Dương Điệp bị những câu hỏi của bọn họ làm cho phát hỏa: “Các người không có tim sao? Lúc này hẳn là nên quan tâm xem cô ấy có chuyện gì hay không, cái gì gọi là thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ? Các người là phóng viên, nhưng trước tiên cũng là một con người.
Các người muốn làm hỗn loạn mọi thứ hay sao? Nếu các người còn như vậy, thì hãy chờ chuyện này giải quyết xong xuôi tôi sẽ trả lời phỏng vấn của các người.”
Mấy phóng viên đưa mắt nhìn nhau, đại khái cũng cảm thấy có hỏi cũng không được gì, bắt đầu tản ra, chú ý nhất cử nhất động trên tầng lầu.
“Vi Vi, lại đây.
Mẹ ở đây mà.” Bà Lâm dường như đã lấy lại được chút sức lực, để ông Lâm dìu từ từ tiến về phía cô.
“Mẹ, thật xin lỗi, thật xin lỗi…” Lâm Vi lại lùi dần về sau.
“Không được, Vi Vi.” Bà Lâm bị dọa phải dừng bước lại.
“Vi Vi.” Lý Mai lảo đảo đi tới, quỳ xuống trước mặt cô: “Thật xin lỗi, có trách thì em cứ trách chị.
Nhưng chị cầu xin em đi lại đây được không.”
“Chị, em hận chị.
Nhưng mà hận chị thì con em cũng không quay trở lại.
Thay em chăm sóc ba mẹ thật tốt.” Lâm Vi cuối cùng lên tiếng nói với cô.
“Không, Vi Vi, chúng ta cùng nhau làm, cùng nhau chăm sóc họ.
Em không phải hi vọng chị sẽ tha thứ cho họ sao? Em đi xuống đây, chúng ta một nhà bốn người cùng nhau dùng cơm, được không?” Lý Mai cũng khóc, tuy rằng cô có