“Tiểu Điệp.” Tư Đồ Thác thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi, nhìn thấy cô thì vui vẻ hô.
“Thác, anh làm sao mà mồ hôi nhiều như vậy, cứ từ từ đi thôi chứ.” Âu Dương Điệp lấy khăn tay giúp anh lau đi mồ hôi trên đầu.
“Anh còn không phải vội vàng sao? Sợ em chờ lâu sốt ruột bỏ theo người khác thì sao.” Tư Đồ Thác trêu chọc ôm lấy cô.
“Thật ra em cũng muốn chạy, nhưng mà cục cưng trong bụng không đồng ý, con nói: ‘mẹ, tuy là cha thật bình thường, nhưng vẫn được thông qua.’ Em nghĩ lại cũng đành để bản thân ấm ức một chút vậy.” Âu Dương Điệp cũng cố ý đùa lại.
“Em vẫn là đừng để bản thân chịu ấm ức.
Quên nói cho em biết, vừa rồi có mấy cô gái nhìn trộm anh, em nói em có nên lo lắng không?” Tư Đồ Thác hỏi.
“Anh dám?” Âu Dương Điệp trừng mày liễu.
“Ha ha…” Tư Đồ Thác nhìn bộ dạng lúc này của cô, vui vẻ cười: “Tiểu Điệp, em biết không, bộ dáng tức giận của em thật đáng yêu.”
“Em lúc nào cũng đáng yêu, chỉ là anh không phát hiện ra thôi.
Có điều bây giờ phát hiện cũng chưa muộn đâu.” Âu Dương Điệp khoác tay anh, cuối cùng anh cũng phát hiện ra mình tốt sao? “Đi thôi, đưa em đi tham quan, đã đến đây rồi không thể không đi hết mọi nơi, Thác.”
“Được, đi thôi.” Tư Đồ Thác cẩn thận dìu cô.
“Thác, anh không cần khẩn trương như vậy được không? Anh ở đây khiến em không dám đi rồi.” Âu Dương Điệp nhìn anh nói, nhưng trong lòng lại cảm thấy thật ngọt ngào.
“Vậy anh đi sau em.” Tư Đồ Thác buông cô ra, đi sau cô nếu cô xảy ra chuyện gì, mình còn có thể bảo vệ cô.
“Được.” Âu Dương Điệp vừa bước lên bậc thang trước mắt, chợt muốn dọa anh, cố ý giả vờ trượt chân, miệng còn phối hợp hét lên: “A…”
“Tiểu Điệp, làm sao vậy?” Tay của Tư Đồ Thác lập tức bắt lấy cô, khẩn trương hỏi.
“Ha ha… gạt anh thôi.” Âu Dương Điệp nhìn vẻ mặt khẩn trương của anh, cười nói.
“Âu Dương Điệp, em có thể mang chuyện này ra đùa sao?” Tư Đồ Thác nổi giận, cô không biết vừa rồi đã dọa anh sợ đến mức tim muốn rớt ra ngoài.
“Giận rồi sao?” Âu Dương Điệp nhìn anh, lay lay cánh tay anh, làm nũng nói: “Được rồi, là em sai.
Nhưng mà anh cũng đừng giận dỗi nữa, muốn giận thì chờ sinh cục cưng xong hãy giận.”
“Xì…” Tư Đồ Thác nhăn mặt, bị cô trêu đến nở nụ cười.
Vẫn là lấy tay vuốt cái mũi nhỏ của cô: “Nếu em còn dám đùa như vậy, xem anh xử lý em thế nào.”
“Xử lý thế nào? Có phải xử lý thế này không?” Âu Dương Điệp cố ý ghé vào tai anh ái muội nói.
Cô mới không sợ đâu, anh sẽ không dám, hiện giờ cô giống như động vật quí hiếm cần bảo vệ nha.
“Đừng tưởng rằng em mang thai anh sẽ không có cách, không tin cứ chờ buổi tối xem.” Tư Đồ Thác liếc cô, cô càng ngày càng kiêu ngạo rồi.
“Em rất chờ mong.” Âu Dương Điệp cố ý mê đắm nói.
“Anh cũng rất chờ mong.” Tư Đồ Thác lợi dụng cơ hội, làm càn trước ngực cô.
“Anh…” Âu Dương Điệp giận dữ trừng mắt nhìn anh, nơi này nhiều người như vậy?
“Anh cái