“Mã Tiểu Dung, sao em lại đi cùng Thừa An? Tiểu Điệp đâu?” Tư Đồ Thác nhìn thấy bọn họ đi vào văn phòng, kỳ quái nhìn ra phía sau hỏi.
“Tiểu Điệp… Tiểu Điệp…” Mã Tiểu Dung lắp bắp nói, trong mắt đã toàn là lệ.
Tư Đồ Thác nhìn bộ dạng đã muốn khóc của cô, nhíu mày.
Cô ấy đã xảy ra chuyện gì sao? Lập tức quát: “Tiểu Điệp làm sao? Mau nói.”
Mã Tiểu Dung bị dọa, cả người trở nên run rẩy.
“Thác, cậu trước hết không nên kích động, từ từ nghe tôi nói.” Vi Thừa An ở bên cạnh mới mở miệng.
“Có chuyện gì nói mau, Tiểu Điệp làm sao?” Theo sắc mặt của bọn họ Tư Đồ Thác mơ hồ đoán ra, tâm tình bất an, càng thêm lo lắng.
“Tiểu Điệp nói tới tìm em, nhưng mà em đợi hai giờ rồi còn chưa thấy tới, em gọi di động đều là tắt máy, cho nên mới chạy tới đây tìm.” Mã Tiểu Dung kể lại một hơi.
“Cái gì?” Sắc mặt Tư Đồ Thác lập tức biến thành âm trầm, lời của cô là có ý gì? Không thấy Tiểu Điệp đâu nữa sao?
“Còn nữa, tôi đã gọi điện thoại hỏi, trong vòng hai giờ đổ lại, cả Đài Bắc đều không có xảy ra một tai nạn giao thông nào hết.” Vi Thừa An cũng vội vàng nói.
Tư Đồ Thác không nói thêm gì, liền bấm điện thoại về nhà.
“Xin chào, xin hỏi muốn tìm ai.” Là tiếng dì giúp việc.
“Dì, Tiểu Điệp có ở nhà không?” Tư Đồ Thác hỏi.
“Tiên sinh, cô ấy không có ở nhà.” Dì giúp việc đáp.
“Không có chuyện gì.” Tư Đồ Thác lập tức đặt điện thoại xuống, cảm thấy bất an, cô không ở nhà thì có thể đi đâu?
“Thác, chúng ta đừng nóng vội, cẩn thận nghĩ lại xem cô ấy có thể xảy ra tình huống như thế nào? Tại sao phải tắt máy?” Vi Thừa An nói.
“Không, Tiểu Điệp nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, cô ấy không có chuyện gì thì bằng giá nào cũng sẽ gọi điện thoại báo cho tôi biết.” Mã Tiểu Dung khẳng định.
“Đi, tới phòng theo dõi của cục cảnh sát gần công ty.” Tư Đồ Thác lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Không thấy Tiểu Điệp đâu, tim anh cũng bắt đầu rối loạn.
Cô có phải đã xảy ra chuyện gì không hay rồi không?
“Đúng vậy, tại sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ?” Vi Thừa An vội vàng lôi kéo Mã Tiểu Dung đi cùng anh.
Tại cục cảnh sát, mọi người lập tức hỗ trợ mở lại tất cả những băng ghi hình bốn phía xung quanh công ty Cao Tường ra xem.
Cả đám Tư Đồ Thác chăm chú theo dõi camera, rất nhanh sau đó đã phát hiện ra bóng dáng Âu Dương Điệp từ trong công ty đi ra.
Đến ngã tư đường liền nhìn thấy một chiếc xe màu đen dừng trước mặt cô.
Một người đàn ông mặc áo đen đi xuống nói với cô gì đó, cô liền lên xe sau đó biến mất.
“Tiểu Điệp cùng đi rồi, người đàn ông đó là ai vậy?” Mã Tiểu Dung kinh hãi hét lên.
Tiểu Điệp chủ động lên xe, nghĩa là người đó cô ấy quen sao?
Tư Đồ Thác xanh mặt, phóng to hình ảnh vừa xuất hiện.
Chiếc xe cũng được phóng to ra.
“Người đó quay lưng về phía chúng ta, không nhìn được rõ mặt, để tôi xem biển số xe có phải của bạn cô ấy không.” Di chuột kích vào biển số xe, nhưng ngoài ý muốn của mọi người, biển số xe đã bị che lại.
“Tiểu Điệp gặp nguy hiểm rồi.
Chết tiệt, là ai đã làm chuyện này?” Tư Đồ Thác nói, trên mặt lo lắng kèm theo phẫn nộ.
“Cần tôi giúp đỡ không?” Cảnh sát lập tức nói.
“Không cần, để xem chuyện gì đang xảy ra đã.” Giờ phút này Tư Đồ Thác đột nhiên tỉnh táo lại.
Hắn tìm Tiểu Điệp là có mục đích gì? Trước tiên không