Vi Thừa An cùng Mã Tiểu Dung quay trở về, vừa vào đến cửa đã lên tiếng: “Thác, mình đã thử hỏi qua Lý Mai.
Cô ta hình như cũng không biết chuyện Tiểu Điệp mất tích, cô ta vẫn luôn có mặt tại quán bar, phục vụ ở đó có thể làm chứng, mình biết cô ta rất hận Tiểu Điệp nhưng mình nghĩ không phải cô ta làm đâu, nếu….”
“Là Lâm Vi.” Vi Thừa An còn chưa nói hết đã bị Tư Đồ Thác cắt ngang.
“Cái gì?” Vi Thừa An sửng sốt ngây ngẩn cả người, không tin hỏi lại: “Cậu không lầm chứ? Tại sao lại có thể là cô ấy?”
“Cô ấy tự đến nói với mình, không lẽ là sai được sao?” Tư Đồ Thác liếc Vi Thừa An một cái.
Không những cậu ta không thể tin được mà chính mình cũng thực sự không ngờ tới điều này.
“Đúng là cô ấy sao?.” Vi Thừa An chỉ cảm thấy mơ hồ không hiểu sao lại thế, cô là người dịu dàng hiền thục như vậy .
“Cô ta muốn làm gì? Tiểu Điệp hiện giờ sao rồi?” Mã Tiểu Dung lập tức hỏi.
“Cô ấy muốn ngay ngày mai mình phải cưới cô ấy, nếu không cô ấy sẽ không tha cho Tiểu Điệp cùng đứa bé.” Trên mặt Tư Đồ Thác tràn ngập tức giận, tay nắm thành quyền, nổi đầy gân xanh.
“Ngày mai cưới cô ta?” Vi Thừa An cùng Mã Tiểu Dung khiếp sợ nhìn anh, đây là bức hôn sao?
“Thừa An, cậu lập tức cho người đi chuẩn bị hôn lễ, tôi sẽ đến sở cảnh sát xem thử họ có thể tìm thấy Tiểu Điệp trước ngày mai hay không.” “Chúng ta phải chuẩn bị thật kĩ hai việc này.” Tư Đồ Thác dặn dò.
“Được, tôi lập tức đi chuẩn bị ngay.” Vi Thừa An đáp.
Anh cứ nghĩ mình đã rất hiểu lòng dạ phụ nữ, nhưng bây giờ mới phát giác thật ra mình không hiểu chút nào cả.
Không thể biết trong lòng họ suy nghĩ cái gì.
Đến ngay cả Lâm Vi, một người dịu dàng hiền lành như vậy cũng có thể làm ra những chuyện điên cuồng chỉ vì tình yêu.
“Nhà của Lâm Vi ở đâu vậy? Tôi phải đi tìm cô ta.” Mã Tiểu Dung đùng đùng nổi giận nói lớn.
“Quên đi, cô ấy sẽ không gặp em đâu.” Tư Đồ Thác nói: “Đến giờ tôi mới biết cho dù con người có dịu dàng, hiền dịu đến đâu cũng có thể làm những chuyện kihn thiên động địa vậy.”
“Vậy tại sao lại không đi báo cảnh sát? Để họ tìm cô ta có phải dễ dàng hơn không?” Mã Tiểu Dung trừng mắt nhìn anh.
“Anh là không đành lòng sao?”
Tư Đồ Thác nhìn cô một cái: “Cô ấy đã cảnh cáo tôi, trong vòng ba ngày cô ấy cam đoan cảnh sát sẽ không thể tìm ra Tiểu Điệp.
Nếu cô ấy đã nói như vậy khẳng định đã chuẩn bị chu đáo, nếu tôi báo cảnh sát, cô ấy không chịu khai thì làm sao bây giờ.
Tiểu Điệp có thể chịu đựng được quá ba ngày hay sao? Tôi không thể mạo hiểm được.
Lúc này với tôi sự an toàn của Tiểu Điệp và đứa bé là quan trọng nhất.”
“Cô ta cũng thật thâm độc.” Mã Tiểu Dung chửi thầm một tiếng.
Không thể không thừa nhận anh nói có lí.
Đêm đó, cảnh sát Đài Bắc đều âm thầm điều tra và cài người thăm dò động tĩnh phòng xem cô có để lộ tia dấu vết nào hay không.
**********
Lâm Vi đứng ở cửa sổ, vẻ mặt mơ màng..
Chuông cửa đột nhiên vang lên khiến cô giật mình, đi ra mở cửa.
Vi Thừa An đang cầm bộ váy cưới trắng đứng bên ngoài.
“Là anh? Vào đi.” Cô mở cửa ra, nhìn thấy trong tay anh là bộ váy cưới, cô liền khen: “Đẹp quá, anh thực sự là có con mắt thẩm mĩ.”
Vi Thừa An đi qua đi lại, nhìn chằm chằm cô và hỏi: “Lâm Vi, nói cho anh biết vì sao em lại làm như vậy?”
“Cái gì?” Lâm