“Ngài Tư Đồ, đầu tiên chúc mừng ngài, nhưng xin thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, tại sao tôi không nhìn thấy nụ cười vui mừng của ngài?” Một nam phóng viên hỏi.
“Có mấy người không ngừng hỏi đông hỏi tây, anh cho rằng tôi phải cao hứng sao?” Sắc măt Tư Đồ Thác càng lạnh lùng hơn.
“Việc này…” Phóng viên có chút xấu hổ, sượng mặt.
Anh cũng không để cho bọn họ chút mặt mũi gì cả.
“Ngài Tư Đồ, chỉ sợ là do cô Âu Dương mới đúng.
Chỉ là không hiểu sao ngài lại đột nhiên kết hôn cùng với cô Lâm.
Lại vội vã kết hôn như vậy sao?” Nam phóng viên lập tức không khách khí hỏi tiếp.
“Anh có ý gì? Anh cố ý hỏi vấn đề này sao? Hôm nay tôi không thể trả lời bất cứ câu hỏi gì liên quan đến chuyện này, mời các người đi cho.” Anh tức giận kéo Lâm Vi đi vào trong.
Bảo vệ công ty lập tức chắn đám phóng viên ở bên ngoài.
Kéo cô đi vào phòng nghỉ, Tư Đồ Thác lập tức nổi giận: “Lâm Vi, cô rốt cuộc có ý gì? Cô náo loạn như vậy chưa đủ sao? Làm vậy hay ho lắm sao? Tiểu Điệp ở đâu mau nói cho tôi biết.” Anh thật sự không muốn cùng cô diễn trò, cũng không có tâm tình đi diễn trò.
“Thác, em không có ý gì cả, còn nữa, xin anh không cần ở trước mặt em nhắc tới tên cô ta.
Đừng quên hôm nay là ngày chúng ta kết hôn, em không muốn nghe tới chuyện và người làm em không vui.
Được rồi, thời gian cũng tới rồi, chúng ta có phải nên tới giáo đường rồi hay không?” Lâm Vi nghiêm mặt nhắc nhở anh.
Mặc dù là bị bắt ép, anh cũng không nên như thế.
“Không cần, mục sư sẽ tới khách sạn.” Tư Đồ Thác nói, cố nén tức giận trong lòng.
“Vậy chúng ta đi thôi, tới đại sảnh chờ.” Lâm Vi lại níu cánh tay anh.
Tư Đồ Thác muốn đẩy tay cô ra, nhưng nghĩ lại, Tiểu Điệp còn ở trong tay cô, đành để cô tùy ý kéo mình.
Khúc nhạc hôn lễ bắt đầu, khách khứa đã ngồi ở hai bên thảm đỏ chăm chú nhìn theo bọn họ.
Chỉ có Mã Tiểu Dung nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Vi đang kéo Tư Đồ Thác đi tới.
Gara tối đen bỗng nhiên sáng bừng, khiến cho Âu Dương Điệp hoảng sợ.
Lúc này mới nhìn rõ trên tường gara thì ra có một TV hiện đại tự động bật lên.
“Xin chào quí vị.
Hôm nay có một tin tức đặc biệt.
Chủ tịch công ty Cao Tường – ngàiTư Đồ Thác – đột nhiên cùng cô Lâm Vi cử hành hôn lễ.
Trước đó không hề có chút tin tức gì lộ ra.
Mọi người vẫn đoán thời gian trước ồn ào bởi người thứ ba dường như không ảnh hưởng gì đến tình cảm của bọn họ.
Trên đây là tin tức báo cáo lại từ hiện trường của phóng viên…”
Trong hình ảnh là Lâm Vi mặc áo cưới xinh đẹp, thân thiết cùng với Tư Đồ Thác đứng chung trả lời phỏng vấn của phóng viên.
Âu Dương Điệp đã không còn nhìn rõ hình ảnh nữa, bởi nước mắt đã làm mờ hai mắt cô, thân thể lạnh như băng, hơi thở run rẩy.
Anh và cô ta kết hôn rồi.
Mặc dù cô biết không phải là Thác nguyện ý, là Lâm Vi bức anh, nhưng nhìn thấy hình ảnh này vẫn khiến cô đau lòng.
Cô biết đây là do Lâm Vi cố ý khiến cho mình nhìn thấy.
Cô phải kiên cường.
Kết hôn thì sao? Người Thác yêu là cô, vậy là đủ rồi.
Nhìn xuống bụng mình, nơi này còn