Âu Dương Điệp thở hổn hển, ngước đôi mắt đẹp nhìn anh, khẽ cười, trong lòng vô cùng hạnh phúc, không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả.
“Đang cười cái gì?” Tư Đồ Thác nhìn cô yêu thương.
“Thác.
Em rất cảm động và vui vẻ, không nghĩ tới mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng như vậy, cho dù em bị nhốt ở đây hai ngày cũng không một câu oán hận, nghĩ đến hạnh phúc cả đời sau này thì chút đau khổ ấy có là cái gì.”
“Cô bé ngốc.
Bị nhốt hai ngày em có thể chịu được nhưng còn bảo bối thì làm sao bây giờ?” Tư Đồ Thác lấy tay vuốt nhẹ lên bụng cô.
“Con và em đều rất kiên cường.” Âu Dương Điệp đặt tay lên tay anh: “Thác, em nghĩ ngay từ đầu cô ấy đã không có ý xấu, nếu thật sự muốn hại em và đứa bé thì bây giờ em đã không thể an toàn đứng trước mặt anh được.”
“Ừm.
Cô ấy chắc đã suy nghĩ kỹ, biết chúng ta sẽ không truy cứu nên đã chuẩn bị tư tưởng đến Pháp.” Tư Đồ Thác gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Nhưng cô ấy đã thật sự doạ em sợ.
Thác, cô ấy làm sao uy hiếp được anh cưới cô ấy.” Âu Dương Điệp nghĩ lại khi bị cô bắt cóc, chính mình thực sự hoảng sợ.
“Đương nhiên là dùng em và đứa bé.
Ngày hôm qua cô ấy tìm anh, nói nếu anh không cưới cô ấy thì sẽ không cho anh biết em ở đâu.
Cô ấy thực sự tự tin nói rằng trong vòng ba ngày anh không thể tìm thấy em, nghe được em mất tích anh quả thật sắp phát điên rồi, căn bản không có nghĩ tới cô ấy đem em đến giấu ở garage trong biệt thự.
Vì em, anh không thể không đáp ứng, mặt khác anh vẫn cho người đi tìm em nhưng đến sáng nay vẫn không có chút tin tức gì của em, anh không thể không đồng ý cùng cô ấy cử hành hôn lễ.
May mắn em không có việc gì.” Tư Đồ Thác nhẹ nhàng ôm cô cảm thấy thật may mắn, hiện tại anh rất hạnh phúc.
“Thác.” Đột nhiên Âu Dương Điệp đang tựa trong lòng anh đứng dậy với vẻ mặt nghiêm túc, có một số việc đã đến lúc phải nói cho anh biết.
“Làm sao vậy?” Tư Đồ Thác nhìn cô hỏi, tại sao đột nhiên lại trở nên nghiêm túc như vậy.
“Thác.
Em nghĩ cần nói cho anh biết một việc, em không muốn giấu diếm anh.” Âu Dương Điệp nói, cô không muốn làm cho Thác hiểu lầm cô vì trả thù Lý Mai mới tìm cách tiếp cận anh mà bởi vì thương anh cho nên tự nguyện quay lại, lúc này nên thẳng thắn thừa nhận.
“Có chuyện gì?” Tư Đồ Thác cau mày nhìn bộ dáng nghiêm trọng của cô.
“Thác.
Em đã biết tất cả việc làm của Lý Mai đối với em, cô ta còn cố ý lợi dụng Vi Thừa An để Lâm Vi tiếp cận anh, em thật sự tức giận và không thể cứ quên đi như vậy.
Cô ấy đã cướp đi tất cả của em nhưng em không thể để cô ấy cướp mất anh.
Em biết, nếu lúc ấy em đến nói cho anh biết, anh nhất định sẽ không nghe em giải thích, em không thể để cho Lý Mai kiêu ngạo khi ý đồ được thực hiện cho nên em quyết định đến gần anh, đoạt lại anh, tuy rằng em là vì trả thù nhưng em thật sự yêu anh, bởi vì yêu anh em không thể chịu đựng được khi anh ở cùng Lâm Vi, bởi vì yêu anh, em không thể không để