Lý Mai đem các giấy chứng nhận đến đặt trên bàn nghiêm mặt nhìn hắn nói: “Mấy thứ anh dặn tôi đã giúp anh làm xong, còn về phần anh làm cách nào để rời khỏi đây thì anh phải tự nghĩ cách.
Bọn họ đã bố trí người đứng ở các cửa của sân bay, tôi nghĩ ở những nơi khác khẳng định cũng đều có người.
Anh nên cẩn thận một chút.”
“Cô không phải đã quên cái gì sao?” Thạch Lỗi ngay cả nhìn cũng chưa nhìn đống giấy tờ kia, ngồi một chỗ bắt chéo chân hỏi.
“Quên cái gì?” Lý Mai sửng sốt, cô nghĩ mình đã làm xong hết mọi việc.
“Tiền.
Không có tiền làm sao tôi xuất ngoại, mua vé máy bay không cần tiền sao?” Thạch Lỗi vươn tay giống như chuyện này là đương nhiên vậy.
“Hai ngày nữa tôi sẽ đem tới cho anh mười vạn, vậy là đủ rồi chứ?” Lý Mai nói.
“Mười vạn?” Giọng nói Thạch Lỗi dương cao một chút chằm chằm nhìn cô nói: “Cô nói cái gì? Tôi muốn một trăm vạn.”
“Một trăm vạn?” Giọng nói Lý Mai có chút giật mình mang theo tức giận, hắn nghĩ hắn là ai, nghĩ cô là tỷ phú sao? Lập tức quay lại nói: “Tôi không có.
Đừng quên lúc trước, số tiền kia đều đã đưa cho anh.”
“Không có cũng phải có.
Hãy nghĩ cách đi, với tôi thì không sao cả, cùng lắm là tôi không đi nữa.
Thật ra tôi rất thích cuộc sống hiện tại.” Thạch Lỗi bình thản nói, hiện tại hàng ngày ăn uống đều do cô cung cấp, cũng không tồi lắm.
Lý Mai nhìn bộ dáng lưu manh của hắn, hận nghiến răng nghiến lợi nhưng không có biện pháp nào đành phải nín nhịn nói: “Được, tôi sẽ nghĩ cách.
Về phần một trăm vạn, tôi sẽ cố gắng gom được bao nhiêu thì được.”
“Sớm đồng ý có phải tốt không.
Suy nghĩ nhiều làm gì, vô nghĩa.” Thạch Lỗi không kiên nhẫn nói.
“Tôi đây phải đi chuẩn bị tiền, anh chờ đi.” Lý Mai cố nhịn tức giận xuống nói, chỉ có đưa hắn đi khỏi đây mới có thể chấm dứt ác mộng của chính mình.
Một ngày sau.
Cô cầm năm mươi vạn đã chuẩn bị tốt cùng vé máy bay đến chỗ ở của hắn.
“Tôi không có cách nào gom đủ một trăm vạn, chỉ có năm mươi vạn này thôi, ở đây còn có vé máy bay, bay chuyến chiều nay.” Cô chính là có cũng không muốn cho hắn.
“Năm mươi vạn? Quên đi.
Hình như cô nóng lòng lấy vé máy bay giúp tôi như vậy là muốn tôi nhanh chóng rời khỏi đây sao?” Thạch Lỗi cầm tiền cùng vé máy bay nói.
“Anh không muốn đi? Anh muốn bị Tư Đồ Thác tìm được, sau đó ngồi tù suốt nửa đời còn lại sao?” Lý Mai lại hỏi hắn.
“Vài năm không gặp, miệng lưỡi cũng sắc sảo lắm.” Thạch Lỗi liếc nhìn cô một cái đột nhiên nói: “Buổi chiều cùng tôi ra sân bay, nếu có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn thì che dấu giúp tôi.”
“Được.” Lý Mai không hề nghĩ ngợi đồng ý, cô cũng không muốn hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến mình bị liên luỵ.
Âu Dương Điệp kéo tay Tư Đồ Thác từ trong nghĩa trang đi ra.
“Sao vậy?” Anh nhìn thấy khoé mắt của cô rơm rớm nước mắt hỏi.
“Thác…” Âu Dương Điệp lúc này mới hạ ánh mắt vô cùng bi thương nói: “Em thật hối hận muốn xin lỗi cha em, em không biết vì sự ngu muội của mình đã huỷ đi tâm huyết cả đời của cha.”
“Không cần đau lòng, em cũng không có huỷ đi tâm huyết cả đời của cha.
Chúng ta bây giờ không phải rất hạnh phúc sao.
Về phần Thạch Lỗi, anh sẽ cho thêm người tăng cường tìm kiếm hắn, khiến cho hắn phải trả giá về những gì hắn đã làm.” Tư Đồ Thác lên tiếng an ủi cô.
“Cám ơn.” Âu Dương Điệp tựa vào bờ vai của anh, cô cũng không muốn tha thứ