“Tôi không có lừa cô.
Thật sự lúc này tôi biết cô rất khó tin tưởng, nếu không tin cô có thể cùng đến với người khác.
Tôi hi vọng người đi cùng cô là Vi Thừa An.” Lý Mai thành tâm đề nghị.
“Tại sao là anh ấy?” Âu Dương Điệp lặng đi một chút nhưng cô tuyệt đối tin tưởng Vi Thừa An không thông đồng với cô ta làm bậy thương tổn đến mình.
“Bởi vì tôi biết anh ấy không hận tôi giống như Tư Đồ Thác, ít nhất có thể đối xử với tôi công bình.
Nếu như là bạn của cô và Thác, bọn họ nhất định sẽ nhìn tôi thù hằn, tôi cũng không dám đối mặt với bọn họ.” Lý Mai nói.
“Phải không?” Âu Dương Điệp dĩ nhiên không tin tưởng.
“Cô đã biết hối hận coi như xong, sẽ không cần gặp mặt nữa.”
“Thật ra khi gặp nhau tôi còn muốn nói với cô một chút chuyện về Thạch Lỗi, tôi muốn giúp cô tìm hắn nhưng tôi lại sợ…” Lý Mai đột nhiên ngập ngừng.
“Cô sợ, cô đang sợ cái gì?” Âu Dương Điệp nhăn mặt hạ mi nói.
“Trong điện thoại không thể nói rõ được.
Tôi hi vọng cô cho tôi một cơ hội cuối cùng để chúng ta gặp nhau rồi nói.” Lý Mai mơ hồ nói, mục đích chỉ là đến gặp mặt.
Âu Dương Điệp trầm tư, không biết có nên tin tưởng cô ta lần nữa hay không?
“Chỉ một lần cuối cùng, còn có Vi Thừa An cùng đi, cô còn sợ cái gì?” Lý Mai dường như phát hiện cô đang do dự.
“Được rồi.
Cô đừng nghĩ tôi sợ cô.” Lúc này Âu Dương Điệp mới gật đầu đồng ý, mình còn có Thừa An thì có gì mà sợ, nhưng lúc này cô sẽ không ngốc như trước, phải nói cho Thác biết để chuẩn bị thật tốt.
“Cô chọn thời gian đi, tôi lúc nào cũng rảnh.” Lý Mai nói tiếp.
“Được.
Vậy gặp nhau lúc hai giờ chiều.” Âu Dương Điệp trả lời.
“Được.
Hai giờ không gặp không về.” Lý Mai cúp điện thoại, khóe môi hiện lên một nụ cười hiểm ác.
Âu Dương Điệp cầm di động sững sờ tại chỗ.
Không biết rốt cuộc cô ta muốn gặp cô làm gì? Cô ta thật sự sẽ giúp mình tìm được Thạch Lỗi sao?
“Nghĩ gì mà mất hồn như thế?” Tư Đồ Thác từ trong phòng tắm đi ra thấy cô đang ngồi ngẩn người hỏi.
“Thác.
Lý Mai hẹn em ngày mai gặp mặt.” Âu Dương Điệp nhìn anh nói.
“Lý Mai? Không đi.” Tư Đồ Thác ngay lập tức cự tuyệt, sau đó nhìn cô chằm chằm: “Không phải em đã đồng ý chứ?”
“Vâng.
Em đồng ý rồi.” Âu Dương Điệp gật gật đầu.
“Em thật ngu ngốc nha.” Tư Đồ Thác đột nhiên tức giận.
“Em đã quên lần trước cô ta đối xử với em như thế nào rồi sao? Sao em còn muốn gặp cô ta, chẳng may cô ta có âm mưu gì thì làm sao bây giờ?” Anh sẽ không để cho cô ta có cơ hội làm hại con của mình.
“Thác.
Anh đừng nóng giận.
Cô ta nói cô ta đã hối hận, muốn gặp em nói lời xin lỗi và mong em tha thứ.
Cô ta còn nói nếu em lo lắng thì có thể đưa Vi Thừa An cùng đi.”
“Từ từ… Tại sao lại là Thừa An?” Tư Đồ Thác khó hiểu hỏi, không phải là mình nên đi sao?
“Cô ta nói anh sẽ nhìn cô ấy với ánh mắt thù hằn, cô ta gặp anh sẽ sợ.” Âu Dương Điệp lặp lại lời của Lý Mai một lần.
“Hừ hừ.” Tư Đồ Thác hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cô ta cũng biết sợ sao? Loại phụ nữ như cô ta em để ý làm gì.
Ngày mai không đi.”
“Thác.
Dù sao ngày mai cũng là lần cuối cùng.
Thật ra em cũng muốn xem thử cô ta có thật lòng sám hối hay không.
Còn nữa, cô ta nói sẽ giúp chúng ta tìm được Thạch Lỗi.” Âu Dương Điệp nói,