Yên bình qua vài ngày, Âu Dương Điệp luôn có cảm giác Tư Đồ Thác dạo này đặc biệt bận rộn.
Ngày nào cũng tiếp điện thoại, buổi tối còn thường xuyên xem tư liệu.
Cô rốt cuộc nhịn không được hiếu kỳ, tắm rửa xong xuôi liền lén vào phòng, từ sau ôm lấy anh: “Thác, anh đang bận rộn làm gì vậy?” Cô lập tức nhìn thấy tên của Thạch Lỗi và bản kế hoạch thu mua công ty năm năm trước trên máy vi tính.
“Sao còn chưa đi ngủ?” Tư Đồ Thác xoay người ôm cô vào lòng.
“Anh chưa ngủ em cũng không ngủ được.
Sao anh lại xem cái này?” Âu Dương Điệp nhìn chằm chằm máy tính, nghi ngờ hỏi.
“Gần đây anh đang cùng Thừa An điều tra lại xem vụ kiện năm năm trước.
Xem bên trong rốt cuộc sai ở chỗ nào.
Còn nữa, ngoại trừ Thạch Lỗi, còn có thể tìm được chứng cứ phạm pháp của Lý Mai hay không? Cô ta hèn hạ như vậy, anh sẽ không bỏ qua đâu.
Tuy rằng với năng lực của anh mà nói, chuyện đó không thành vấn đề.
Nhưng mà anh không muốn giở thủ đoạn hèn hạ giống cô ta.
Anh muốn cô ta thua phải tâm phục khẩu phục.” Tư Đồ Thác giải thích.
“Cảm ơn anh!” Âu Dương Điệp cảm động.
“Ngốc thật, cảm ơn gì chứ.
Chúng ta là người một nhà, chuyện của em đương nhiên cũng là chuyện của anh.
Còn phân biệt sao?” Tư Đồ Thác điểm lên mũi cô, cưng chiều nói.
“Phải, chúng ta là người một nhà, chồng yêu.” Trong lòng Âu Dương Điệp liền mềm nhũn.
Một câu đơn giản ‘người một nhà’ nhưng lại chứa đủ tình yêu của hai người.
Chồng? Trong mắt Tư Đồ Thác lộ ra tia sáng.
Đây là lần đầu tiên cô gọi mình thâm tình như vậy.
Nhìn chằm chằm vào cô, anh liền đứng dậy ôm lấy cô: “Vợ yêu, chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi.”
“Vâng.” Âu Dương Điệp vươn tay ôm lấy cổ anh.
Hạnh phúc chảy xuôi trong lòng.
Nếu trước kia cực khổ là để đổi lấy hạnh phúc hôm nay, vậy thì đáng giá rồi.
Lý Mai bất an ngồi ở nhà.
Câu nói của Tư Đồ Thác cứ vang lên bên tai: “Lý Mai, cuộc sống của cô chấm dứt rồi.” Cho nên mỗi ngày cô đều giật mình tỉnh giấc, anh ta muốn đối phó với mình sao? Làm sao bây giờ? Bọn họ đã không còn như năm năm trước.
Bản thân cũng không có cách nào chống lại họ.
Bỏ trốn, phải trốn khỏi đây thôi.
Nhưng mình phải đi đâu? Đi Pháp, đúng vậy, tới Pháp tìm Vi Vi.
Nếu như mình bỏ đi, cô tin rằng bọn họ sẽ không tiếp tục truy cứu nữa.
Dù sao mình cũng chưa thật sự làm hại được bọn họ mà.
Nghĩ vậy, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị một ít tiền, muốn nhanh chóng rời khỏi, cô không muốn trả thù họ nữa rồi.
Rầm rầm… Đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Trong lòng cô hoảng hốt, là ai tới? Lại là Vi Thừa An nữa sao? Mấy ngày nay cô đặc biệt trốn tránh anh.
Anh có tới nhà mấy lần, cô cũng giả bộ đi vắng, điện thoại cũng không bắt máy, chẳng lẽ anh vẫn còn chưa chịu bỏ cuộc.
Nhẹ nhàng đi ra, nhìn qua khe cửa, cô thấy một người mặc quần áo thợ sửa chữa, đội mũ sụp xuống.
Nhưng cô vẫn chưa nhận ra là ai.
Cô nhìn thấy người kia bỏ đi, mới thở ra nhẹ nhõm.
Cô mở cửa muốn đi mua vài thứ.
Vừa mới mở cửa ra, miệng đã bị người ta bịt lại, lôi kéo vào trong phòng.
“Anh là ai? Buông ra không tôi báo cảnh sát.” Cô lập tức giãy dụa khỏi hắn, muốn bỏ chạy ra ngoài.
“Là tôi.” Người đó bỏ mũ xuống.
“Anh…” Lý Mai hoảng sợ nhìn người trước mắt, thiếu chút nữa bị hù chết, lắp bắp nói: “Anh không phải là đã sang Philippin rồi ư? Sao còn xuất hiện ở đây nữa?”
“Đừng nói nữa.
Mới rời bến không bao lâu đã có người chặn lại, cả bọn hoảng loạn, vội nhảy