“Làm sao vậy? Ai chọc giận em thế?” Tư Đồ Thác sửng sốt ngồi xuống bên cạnh cô.
“Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là hôm nay em đi khám thai, họ gọi em là cô Âu Dương, bị người khác nghe thấy, có nói vài lời khó nghe.” Âu Dương Điệp dụng tâm nhắc nhở, anh hẳn là sẽ nghe ra chứ.
“Vậy à? Lần sau em hãy nói mình là bà Tư Đồ nhé.” Tư Đồ Thác nhìn cô ở trong lòng mình, cô vốn chính là bà Tư Đồ rồi mà.
“Em là vợ của anh sao?” Âu Dương Điệp nhân cơ hội, hỏi ngược lại.
“Em nói thử xem.
Nếu em không phải thì còn là ai nữa?” Tư Đồ Thác không rõ hôm nay cô làm sao vậy? Nhìn thấy cô bất mãn, lập tức tỉnh ngộ, ôm lấy cô trêu đùa: “Muốn kết hôn cứ nói thẳng, làm gì đi một vòng lớn như vậy? Bây giờ anh lập tức chuẩn bị hôn lễ của chúng ta, được không?”
Trong lòng Âu Dương Điệp có chút đắc ý, cuối cùng anh cũng thông suốt.
Lúc này mới nũng nịu tựa vào ngực anh: “Trước khi kết hôn có phải nên làm cái gì đó hay không hả?”
“Làm gì?” Tư Đồ Thác nghĩ một chút: “Chụp ảnh cưới, chọn trang phục, nhẫn cưới… Nhẫn cưới chắc không cần, có thể dùng lại đôi mà trước kia chú Âu Dương chuẩn bị cho chúng ta nhé.”
“Còn gì nữa không?” Âu Dương Điệp hỏi với hi vọng ngập tràn.
Những thứ đó đối với cô không quan trọng, cô chỉ muốn được anh cầu hôn.
“Còn có cái gì nữa sao?” Tư Đồ Thác hỏi, anh đã nghĩ kỹ mà vẫn nghĩ không ra còn thiếu cái gì, bàn tiệc thì sẽ có người thay anh chuẩn bị hoàn hảo rồi.
“Nghĩ kỹ xem còn gì mà anh nên làm nữa, một chuyện rất quan trọng.” Âu Dương Điệp nỗ lực nhắc nhở, chỉ thiếu nước nói luôn cho anh biết mà thôi.
“Chuyện rất quan trọng?” Tư Đồ Thác cố gắng suy nghĩ.
Mãi một lúc lâu sau đành đầu hàng, nói: “Em nói cho anh biết đi, anh không nghĩ ra được.”
“Không được, anh phải tự mình nghĩ ra.
Khi nào nghĩ ra được thì chúng ta mới kết hôn.” Sao anh lại ngốc như vậy, cầu hôn mà cũng không nghĩ ra sao?
“Đính hôn sao? Có điều… Em thấy chúng ta còn cần đính hôn nữa sao?” Tư Đồ Thác thử hỏi.
“Không phải.” Âu Dương Điệp lắc đầu, ai mà cần đính hôn chứ.
“Vợ yêu à, hay là em nói cho anh biết đi.” Tư Đồ Thác cũng bị cô gợi lên lòng hiếu kỳ.
Rốt cuộc là chuyện gì mà mình không nghĩ ra được chứ?
“Tự mình suy nghĩ đi, trước hết đi ăn cơm đã.” Âu Dương Điệp kéo anh, anh mà không nghĩ ra, cô sẽ không thèm lấy chồng nữa.
**********************
Lý Mai và mẹ gỡ bỏ khúc mắc mười mấy năm qua, cùng nhau tâm sự về những nỗi khổ trước đây.
“Mẹ, mẹ có biết con cần mẹ thế nào không? Sau khi cha mất, cuộc sống của con lại càng thêm gian khổ hơn nữa.”
“Tiểu Mai, mẹ biết, mẹ biết mà, mẹ cũng rất đau khổ.
Trước đây mỗi lần muốn đến tìm con đều bị cha con đánh đuổi đi.
Ông ấy không muốn mẹ gặp con.
Sau khi cha con mất, mẹ cũng đã đi tìm con, nhưng bị người thân của cha con đuổi, bọn họ sợ mẹ về chiếm đoạt tiền cha con để lại.”
“Mẹ, con xin lỗi.” Lý Mai nắm lấy tay bà.
“Là mẹ phải xin lỗi con.
Mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi, sau này mẹ sẽ bù đắp lại cho con.” Bà Lâm ôm chặt lấy cô.
Sau này? Toàn thân Lý Mai lập tức cứng nhắc, chợt nhớ tới Thạch Lỗi bị cô lỡ tay