Jack cười thần bí, đột nhiên cầm lấy bó hoa bên cạnh, rồi từ trong ngực lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, quỳ một gối xuống đất, nhìn cô thâm tình, nói: “Tiểu Điệp xinh đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã bị em hấp dẫn, xin em hãy gả cho tôi, công chúa Phương Đông của lòng tôi.” Mặc dù là đang diễn kịch, nhưng vẫn có một phần tình cảm của mình bên trong.
Thật sự anh đã nghĩ tới việc cầu hôn cô, chiếc nhẫn này là anh đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi.
Âu Dương Điệp bị lời tỏ tình của anh làm cho mờ mịt, nhưng lập tức liền hiểu ra, đứng đó chờ xem phản ứng của Tư Đồ Thác.
Tư Đồ Thác cũng ngây ngẩn cả người, anh hoàn toàn không nghĩ tới Jack đột nhiên cầu hôn Tiểu Điệp, nhìn thấy ánh mắt cô dường như tản ra kích động vui mừng.
Nhưng mà anh tuyệt đối tin tưởng Tiểu Điệp sẽ không yêu anh ta.
Anh cũng lập tức tỉnh ngộ, hóa ra cô luôn muốn được cầu hôn.
Trong lòng dâng lên một cỗ tức giận.
Chết tiệt, sao cô không trực tiếp nói với mình, anh muốn nhìn xem cô sẽ làm gì.
Tại sao chỉ đứng đó bất động chứ.
Âu Dương Điệp cứng đờ người, tại sao anh lại không có phản ứng gì với mình, tự nhủ trong lòng: “Tư Đồ Thác, em đếm tới ba, nếu anh vẫn không phản ứng em sẽ đồng ý… một… hai … ba.”
Xong rồi, anh còn không có phản ứng, cô hơi tức giận, nhưng cũng không thể bởi vì chút tức giận đó mà đồng ý nhận lời cầu hôn của Jack, đành nuốt giận vào bụng nói: “Thật xin lỗi, Jack, tôi không thể đồng ý, tôi đã có người yêu, tôi thật sự yêu anh ấy.”
Nghe cô nói như vậy, sắc mặt Tư Đồ Thác tốt lên một chút.
“Thật không?” Jack làm bộ như không biết: “Em có người yêu? Anh ta là ai? Anh ta sẽ cưới em sao? Anh ta cầu hôn em rồi sao?”
“Anh ấy…” Ánh mắt Âu Dương Điệp nén giận liếc sang anh một cái: “Có lẽ anh ấy nghĩ rằng cầu hôn không quan trọng.” Nếu quan trọng sao anh lại không cầu hôn mình.
“Cầu hôn sao lại không quan trọng.
Đây là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời người phụ nữ.
Xem ra anh ta là một người đàn ông không hiểu gì về cuộc sống, không hiểu gì về lãng mạn, không hiểu gì về phụ nữ cả.
Tiểu Điệp, suy nghĩ kỹ một chút, gả cho tôi đi.” Jack cố ý nói.
“Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ, hoa này tôi nhận trước.” Âu Dương Điệp ôm lấy bó hoa, cố ý chọc giận Tư Đồ Thác.
Tư Đồ Thác híp mắt nhìn cô, cô đang khiêu khích mình sao?
“Được rồi, tôi sẽ không miễn cưỡng em, có điều tôi cực kỳ chờ mong em sẽ chọn tôi.” Jack nói, quay đầu nhìn sang anh: “Ngài Tư Đồ, anh có quen người yêu của Tiểu Điệp không?”
“Quen.” Tư Đồ Thác gật đầu, anh có thể không biết mình sao?
“Thật không? Anh ta là ai vậy? Tại sao có thể nghĩ rằng cầu hôn là không quan trọng.
Nếu vậy tôi có lòng tin là có thể giành lấy Tiểu Điệp về tay mình.” Jack cố ý khiêu khích anh.
“Mr Jack, anh không có cơ hội đâu, bởi vì cô ấy đã có thai rồi.” Tư Đồ Thác nhìn anh, trong lòng có chút đắc ý.
Sẽ không ai nguyện ý làm cha của con người khác.
“Mang thai?” Jack giật mình, giả vờ hết sức khó hiểu nói: “Tiểu Điệp mang thai anh ta cũng không biết cầu hôn, xem ra người đàn ông này không yêu cô ấy.
Tôi sẽ thuyết phục cô ấy bỏ đứa con này, cùng tôi tới nước Anh.”
“Làm sao anh biết anh ta không