Ông Vi thoáng sững sờ, khóe miệng bỗng nhúc nhích nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, ông không muốn lại đẩy con trai ra khỏi cửa.
“Cha mẹ, chúng ta về nhà thôi, từ nay về sau hai người cứ yên tâm tịnh dưỡng sức khỏe, chuyện còn lại đã có con lo.
” Trong lòng Vi Thừa An đấu tranh một chút, cuối cùng vẫn đỡ lấy bọn họ, người khác làm sai chuyện gì anh đều có thể tha thứ, huống chi là cha mẹ của mình.
“Đi, chúng ta về nhà.
” Ông Vi dùng sức siết chặt tay anh, có nhiều điều muốn nói nhưng không cần phải nói.
Âu Dương Điệp sau khi tan sở đã đi tìm Mã Tiểu Dung, cứ mãi nhìn chằm chằm cô cười mờ ám, nhưng một câu cũng không nói.
Mã Tiểu Dung bị cô nhìn chằm chằm đến mức chịu không nổi: “Cho xin đi, cậu không cần nhìn mình như vậy có được không? Có chuyện gì cậu cứ việc nói thẳng? Sao nhìn mình như thể một tên trộm vậy?”
“Mình không có gì để nói, nhưng nếu cậu có chuyện muốn nói, mình sẽ chăm chú lắng nghe.
” Âu Dương Điệp đợi cô thẳng thắn thừa nhận.
“Thật sự là bị cậu ép đến điên mất, mình đã giải thích bao nhiêu lần rồi, mình với anh ta không có quan hệ gì cả, hôm qua chỉ là tình cờ gặp nhau, sau đó uống rượu, say rượu hồ đồ nên đã xảy ra quan hệ.
” Mã Tiểu Dung không thể không giải thích lại một lần nữa.
“À……” Âu Dương Điệp nhìn cô, rõ ràng không tin lời giải thích của cô.
“Tin hay không tùy cậu, giờ này cậu có phải nên về nhà rồi không?” Mã Tiểu Dung bị cô nhìn trân trối khiến cả người không được tự nhiên.
“Muốn đuổi mình về nhà sao? Chẳng lẽ đêm nay có hẹn?” Âu Dương Điệp cố ý nói.
“Đúng vậy, bây giờ mình muộn giờ hẹn rồi, cậu còn không mau về đi, đừng quấy rầy bọn mình.
” Mã Tiểu Dung nương theo ý cô mà nói.
“Được rồi, không chọc cậu nữa, mình hỏi thật, Tiểu Dung à, cậu không thích anh ấy chút nào sao?” Âu Dương Điệp ôm bả vai của cô, nói nghiêm túc, nếu cô thích, vậy thì mình sẽ đi tìm Thừa An nói chuyện.
“Không có.
” Mã Tiểu Dung khẳng định, nhưng còn một câu vẫn không nói ra, tuy rằng không thích nhưng cũng không ghét, có điều cô hiểu rõ, gia đình giàu có như vậy chắc chắn là không chấp nhận cô, cho nên cô trước giờ không có ôm ảo tưởng.
Âu Dương Điệp thấy cô trả lời kiên quyết như vậy, nghi ngờ cũng giảm xuống, chẳng lẽ mình đã đoán sai rồi sao, chợt nhớ tới lời Thác nói, chuyện tình cảm người ngoài không thể giúp được gì.
“Tiểu Dung, bất kể thế nào? Có chuyện gì cứ nói cho mình biết, mình nhất định giúp cậu.
”
“Mình biết rồi, đi thôi, hôm nay chúng ta đi ăn cơm thịt kho, cậu muốn ăn không?” Mã Tiểu Dung hỏi sang chuyện khác.
“Được, đi thôi.
”
Sáng sớm hôm sau, Vi Thừa An đến, trên tay cầm theo một đống văn kiện, đem đến phòng làm việc của anh.
“Thác, tôi phải đi, vốn định chờ hai ngày, nhưng bây giờ không chờ được nữa.
”
“Tôi hiểu mà, đừng thương cảm như vậy, chúng ta cũng không phải là không còn gặp lại nhau, sau khi hết giờ làm chúng ta vẫn có thể đi uống rượu mà.
” Tư Đồ Thác lý giải, biết cha mẹ của anh bị bệnh.
“Ừm, tôi đi trước nha.
” Vi Thừa An gật đầu, trong lòng không nỡ là vì mấy năm nay đối với nơi này có rất nhiều cảm tình.
“Tôi tiễn cậu.
” Tư Đồ Thác đứng dậy, mới vừa mở cửa, Âu Dương Điệp đã đi đến, nhìn thấy dáng vẻ bọn họ, lên tiếng hỏi: “Thừa An, anh phải đi sao?”
“Ừ, Tiểu Điệp, có dịp anh mời em với Thác đến nhà anh làm khách.
” Vi Thừa An gật đầu.
“Được, em cùng Thác tiễn anh.
” Cô vốn muốn hỏi một