“Con không có yêu cầu gì cả.
” Mã Tiểu Dung lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi, mọi chuyện cứ quyết định như thế, chúng ta nhanh chóng chuẩn bị hôn lễ thôi.
” Bà Vi vui mừng nói.
“chúng ta dùng cơm trước, sau đó mới xem ngày nào thích hợp để tổ chức hôn lễ.
” Ông Vi cũng nói.
Nhìn thấy dáng vẻ nhiệt tình quá mức của cha mẹ mình, Vi Thừa An khẽ nhăn mặt nhíu mày, chẳng lẽ bọn họ nói nghiêm túc, chẳng qua là lúc này anh yên lặng đễ theo dõi diễn biến.
“Ông chủ, bà chủ, có khách đến.
” Vú Lý đột nhiên đi tới nói.
“Có khách, là ai vậy?” Ông Vi bà Vi coi như không biết, ra vẻ kinh ngạc hỏi.
“Anh Vi, đã lâu không gặp.
” Khi đang nói chuyện, một người đàn ông trung niên ngoại quốc bước vài, nhiệt tình chào hỏi.
“Rui, là cậu.
” Ông Vi chống gậy bước qua, ôm chặt lấy ông, một lúc sau mới buông ra, nói: “Cậu đến Đài Loan khi nào vậy?”
“Tôi vừa được công ty chuyển công tác đến đây, cho nên hôm nay mạo muội tới viếng thăm anh.
” Rui nói.
“Để tôi giới thiệu với cậu, đây là vợ tôi, còn cậu ấy là Rui, có lần tôi đã nói với bà, đó là người đã cứu mạng tôi,” Ông vi giới thiệu.
“Chào cậu, cám ơn cậu rất nhiều, tôi luôn muốn có thể trực tiếp cám ơn cậu nhưng đều không có cơ hội, đến hôm nay mới được gặp cậu, thật là tốt quá, chúng tôi nhất định sẽ báo đáp cậu xứng đáng.
” Bà Vi cũng rất kích động.
“Xin chào bà Vi, rất vui được gặp bà.
” Rui vươn tay ra.
“Còn đây là con trai tôi và bạn gái của nó.
” Ông Vi lại giới thiệu tiếp.
“Xin chào, chú Rui.
” Vi Thừa An vươn tay ra, từ những gì nãy giờ mình đã nghe, ông ấy hẳn là người đã cứu cha mình, cũng có thể xem là ân nhân cứu mạng, hôm nay đúng lúc gặp được.
“Xin chào.
” Rui cũng vươn tay ra, nhìn thấy Mã Tiểu Dung đứng bân cạnh, trong mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, quay đầu lại nhìn ông Vi, nói: “Anh Vi, anh nói cô ấy là con dâu của anh?”
“Đúng vậy.
Có chuyện gì sao? Các người quen nhau à?” Ông Vi thuận miệng hỏi.
Vi Thừa An đứng ở một bên lập tức cảm giác ra mùi vị âm mưu, từ ánh mắt ông ta nhìn mình Mã Tiểu Dung mơ hồ cảm thấy bất an.
“Không quen.
” Rui trả lời cực kỳ nhanh, nhưng lại cho người ta cảm giác là đang nói dối.
“Chúng nó sắp sửa kết hôn, rất hoan nghênh cậu đến, Rui à.
” Ông Vi cũng không tiếp tục truy hỏi.
“Vậy sao?” Rui nói xong lại nhìn Mã Tiểu Dung thêm vài lần nữa.
Cô cũng cố gắng nhớ lại, có phải đã gặp ông ta ở đâu rồi không?
“Rui, nếu cậu có chuyện gì cứ việc nói thẳng.
Chúng ta là bạn bè mà.
” Ông Vi cố ý cảm thấy tình thế nghiêm trọng.
“Được, tôi sẽ có sao nói vậy, phòng sách của anh ở đâu? Chúng ta đến đó nói chuyện.
” Sắc mặt Rui vô cùng nghiêm túc.
“Ừm, mời đi bên này.
” Ông Vi bà Vi cùng Rui vào phòng sách.
Sắc mặt Mã Tiểu Dung dần dần trở nên khó coi, bất an trong lòng càng lúc càng lớn.
“Đừng lo lắng, tất cả đã có anh.
” Vi Thừa An nắm tay cô an ủi, không biết bọn họ đang làm cái gì?
“Ừ.
” Cô gật đầu, thực ra chẳng có gì phải sợ, vốn là đóng kịch thôi mà.
Một giờ sau.
Ông Vi, bà Vi và Rui, cả ba sắc mặt nặng nề bước ra, ngồi vào ghế sofa, nhìn chằm chằm Mã Tiểu Dung.
Cô lập tức đứng ngồi không yên, không biết rốt cuộc bọn họ muốn nói gì?
“Cha, mẹ, có chuyện gì vậy?” Vi Thừa An điềm tĩnh, tự nhiên hỏi.
“Thừa An, con có