“Em muốn làm gì?” Tư Đồ Thác nhìn thấy dáng vẻ cười gian trá của cô, cảnh giác hỏi.
“Thác, xoay người lại.
” Âu Dương Điệp kêu anh, dùng tay lật người anh qua, sau lại dùng tay viết mấy chữ ở phía sau lưng anh.
“Tiểu — Dung — mang — thai — rồi—.
” Tư Đồ Thác cảm nhận được từng chữ từng chữ được viết ra, kinh ngạc quay đầu nhìn cô, “Em nói cái gì? Tiểu Dung mang thai? Con ai?”
“Không phải nói, là viết, Tiểu Dung không cho em nói cho các anh biết, còn ai vào đây nữa, đương nhiên là Thừa An rồi.
” Âu Dương Điệp lườm anh một cái, anh hỏi như vậy không phải vô nghĩa sao?
“Thừa An, vậy Thừa An có biết không?” Tư Đồ Thác hơi nhíu mày.
“Nếu anh ấy biết rồi thì em không cần phải lo lắng như vậy.
” Âu Dương Điệp thở dài.
“Cô ấy không muốn nói cho Thừa An biết.
” Tư Đồ Thác lập tức hiểu được.
“Đúng đó.
Cô ấy không muốn Thừa An cưới cô ấy chỉ vì đứa bé, cũng không muốn làm mẹ đơn thân, cô ấy muốn bỏ đứa bé, em không muốn cô ấy nhất thời kích động để rồi sau này phải hối hận, cho nên bảo cô ấy trong ba ngày hãy suy nghĩ cho kỹ rồi mới quyết định, Thác, bây giờ phải làm sao đây?” Cô không nghĩ ra biện pháp gì.
“Em muốn anh nói cho Thừa An biết?” Tư Đồ Thác liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của cô.
“Hì hì, anh thật thông minh.
” Âu Dương Điệp cười gượng.
“Em nghĩ rằng anh nói với Thừa An là thích hợp sao? Cô ấy đã năm lần bảy lượt cảnh cáo em không được nói cho bọn anh biết, em nói chuyện này với Thừa An, em cảm thấy như vậy là đang giúp cô ấy sao? Sẽ không biến tốt thành xấu đó chứ?” Tư Đồ Thác lại hỏi.
“Em…” Âu Dương Điệp chần chừ, cô cũng không biết làm như vậy có phải là đang giúp Tiểu Dung hay không nữa?
“Em cũng không biết phải không? Cho nên, em yên tâm đi, chớ vội hấp tấp, để cho Tiểu Dung tự mình ra quyết định, đừng để có lòng tốt lại làm hư mọi chuyện, đây là đại sự, hãy để bọn họ tự mình có quyết định.
” Tư Đồ Thác nói, không phải anh không muốn giúp, mà là chuyện này không thể giúp.
“Vậy cũng tốt.
” Âu Dương Điệp đành phải đồng ý, thật ra nghĩ kỹ lại, Thác nói cũng đúng.
Tư Đồ Thác vừa đi làm liền nhận được điện thoại của Vi Thừa An, hẹn anh tối nay đi uống rượu, anh lại gọi điện thoại cho Tiểu Điệp, bảo cô đến chơi với Tiểu Dung, còn mình đi gặp Thừa An.
Tan sở vừa đi vào quán bar đã nhìn thấy Thừa An ngồi đó uống rượu giải sầu, đi qua lấy tay vỗ vai anh.
“Thác, đến rồi à, ngồi xuống làm vài ly.
” Vi Thừa An đưa cho anh ly rượu.
“Đủ rồi, đừng uống nữa, có chuyện gì nói cho tôi nghe thử, cứ coi như tôi không thể giúp cậu, nhưng nói ra ít nhất trong lòng của cậu sẽ nhẹ nhõm hơn một chút.
” Tư Đồ Thác lấy ly rượu đặt lên bàn.
Lúc này Vi Thừa An mới để ly rượu xuống, “Tôi đã biết, một khi tôi trở về nhà, sẽ không được yên thân, ép hôn, bọn họ chỉ biết ép hôn.
”
“Đừng oán hận, không phải chuyện này cậu đã sớm biết, trong lòng cậu là chưa nghĩ đến hay là không nghĩ đến?” Tư Đồ Thác hỏi.
“Ông già tra ra chuyện trước đây Tiểu Dung làm tiếp viên ở quán bar, tôi với ông ấy cãi nhau một trận, tôi nói nhất định phải cưới cô ấy, ông già bảo tôi muốn cưới thì cưới, ông ấy không ngăn cản, tôi biết ông ấy đang chờ xem trò cười của tôi, biết tôi không thật sự muốn cưới cô ấy.
” Vi Thừa An nói, đến giờ này mới biết được gừng càng già càng cay.
“Vậy còn cậu, cậu có muốn cưới Tiểu Dung không? Cậu có để ý đến chuyện cô ấy từng làm tiếp viên ở quán bar không?” Tư Đồ Thác quan sát anh, lúc này suy nghĩ của anh mới là quan trọng nhất.
“Nếu tôi nói không để ý, cậu có tin không? Chúng ta là đàn ông, ai nấy