Edit: Mag
Beta: Yun
Bữa giờ máy tính hư nên mình ko edit được, đã nhờ em Mag edit và mình beta, tuy nhiên do beta bằng điện thoại nên ko được sát sao lắm, chủ yếu chỉ là beta câu cú, khi nào máy tính sửa xong mình sẽ beta lại.
Cũng nói luôn là truyện này mình ko làm ebook, vì sau mấy lần sửa máy tính đã mất hết dữ liệu (truyện này có # 50 chương pic), nên ko thể tổng hợp ra bản word, nếu cá nhân / nhóm nào muốn làm ebook thì có thể liên hệ với mình, mình sẽ cung cấp bản word (đã beta hoàn chỉnh) cho các bạn làm ebook (ngoại trừ những chương pic).
Sáng sớm hôm sau, Vi Thừa An dẫn theo cha mẹ tới đây.
“Xin chào ông bà thông gia.” Vừa vào cửa, bọn họ liền chào hỏi ông bà cô.
“Ai là thông gia của các người? Chúng ta cũng không có giao tình gì nha.” Ông Trình nhẹ nhàng nói.
Bọn họ bắt Tiểu Dung chịu khổ, mình phải thay con bé đòi lại.
“Bác trai, bác gái, mời mọi người vào.” Mã Tiểu Dung nhiệt tình chào, trong tay đang ôm bảo bối nhỏ.
“Tiểu Dung.” Bà Vi ngượng ngùng đối mặt với cô, chỉ là vẫn muốn ngắm nhìn đứa trẻ.
“Bác gái, bác giúp con ẵm cháu một chút, con đi pha trà mời mọi người.” Mã Tiểu Dung nhìn thấy vậy, liền đặt đứa bé vào tay bà.
“Được.” Bà Vi đón lấy đứa bé, lúc này mới cảm nhận được tính cách rộng lượng hiền lành, hiểu ý người khác của cô.
Bản thân mình trước kia đều là sai lầm rồi.
Ông Vi xấu hổ, ngồi một lúc mới tạm nhẫn nại vì đại cục, mở miệng nói: “Trình lão gia, tôi xin nói thẳng, chúng tôi hôm nay tới là để cầu hôn, không biết ý mọi người thế nào? Có yêu cầu gì không?”
“Cầu hôn? Có phải là tôi nghe lầm hay không? Anh không phải chướng mắt với Tiểu Dung nhà tôi hay sao? Tại sao còn tới cầu hôn?”Ông Trình giả bộ khó hiểu hỏi.
Mặt ông Vi đỏ lên vì xấu hổ, cố nén tức giận vào lòng.
Không còn cách nào khác, ai bảo mình có việc cần cầu xin, không thể không nhân nhượng: “Trước kia là chúng tôi có lỗi.
Tôi hy vọng mọi người đại nhân đại lượng không cần so đo tính toán, hiện giờ hạnh phúc của đứa bé mới là quan trọng.”
“Hạnh phúc của đứa bé quan trọng hay vì nó là cháu nội của ông?” Ông Trình không nhanh không chậm nói, biết ông cũng là nhân vật có mặt mũi, không thể bức người quá đáng, liền chuyển giọng nói: “Được, vậy chúng ta thương lượng cẩn thận một chút.”
“Trình lão gia cứ việc mở miệng, chỉ cần chúng tôi có thể nhất định sẽ đáp ứng.” Ông Vi thấy ông đã chịu nhượng bộ, vội vàng đáp.
Vì cháu nội của ông, ông phải nhịn.
“Kỳ thật tôi cũng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ có một điều, cứ coi như là tâm nguyện của tôi đi.” Ông Trình mở miệng.
“Yêu cầu gì vậy?” Ông Vi cùng Vi Thừa An cùng nhìn ông cất lời.
Mã Tiểu Dung cũng quay sang nhìn ông, không biết ông nội sẽ đưa ra yêu cầu gì?
“Tôi nghĩ Thừa An cũng đã đề cập qua với ông, Tiểu Dung là cháu gái duy nhất của nhà chúng tôi.
Bây giờ gả cho nhà các người, gia nghiệp nhà họ Trình cũng cần có người kế thừa.
Tôi hi vọng về sau hai đứa nó sinh con sẽ có một đứa mang họ Trình.
Đương nhiên đứa bây giờ sẽ mang họ Vi.
Dù sao nó cũng là cháu nội đầu tiên của các người, tôi đương nhiên hiểu được đạo lý.
Có điều, nếu các người không đáp ứng, vậy cũng đừng trách tôi.
Tôi sẽ không gả Tiểu Dung, đứa cháu này vừa lúc tôi cũng muốn có.” Ông Trình uy hiếp, kế hoạch này đã ấp ủ trong lòng ông rất lâu rồi.
Mã Tiểu Dung sửng sốt, không nghĩ tới ông nội lại có quyết định này.
Tim lập tức rớt xuống đáy vực.
Bác Vi hẳn là sẽ không đồng ý với yêu cầu này.
Ông Vi vừa muốn nổi giận đã bị Vi Thừa An trấn an, nhỏ giọng nói: “Cha đồng ý đi, về sau con và Tiểu Dung sẽ sinh thêm vài đứa nữa.
Cho dù mang họ Trình thì đã sao, không phải đều chảy dòng máu họ Vi ư? Nếu không đồng ý chúng ta cũng sẽ chẳng còn gì.” Nhìn thấy cha sắp không đồng ý, anh vội vàng phân tích thiệt hơn.
Ông Vi suy nghĩ một chút: “Con nói đúng, họ gì cũng không quan trọng, đều là người nhà họ Vi.
Chúng ta cũng coi như buôn bán có lời.” Lúc này mới quay sang nói: “Được, tôi đồng ý.
Kỳ thật chúng ta đều là người một nhà, họ gì cũng không sao cả, không phải sao? Dù sao sau này sự nghiệp cũng đều giao cho hậu bối kế thừa mà thôi.”
“Ông nói như vậy là được rồi.
Nếu chúng ta đã nhất trí, vậy liền bàn bạc một chút hôn sự của hai đứa đi.
Cũng không thể qua quýt được.” Ông Trình cao hứng nói.
Có câu nói kia của ông, mình cũng thấy hợp lý.
Tất cả không phải đều là tạo nền tảng cho hậu bối sau này ư?
“Được, chúng ta bàn bạc một chút.
Hôn lễ nhất định phải long trọng.” Ông Vi vội vàng nói.
Cuối cùng cũng đón được cháu nội về rồi.
Vi Thừa An nháy mắt với Mã Tiểu Dung, ý muốn nói chúng ta thành công rồi.
Cô cúi đầu cười trộm nhìn cục cưng trong tay bà Vi.
Người một nhà được ở cùng nhau mới là quan trọng.
*********************
Vài tháng sau.
Trong siêu thị, Mã Tiểu Dung và Âu Dương Điệp đang đứng ngắm quần áo trẻ em.
“Tiểu Dung, ông bà nội và cha mẹ chồng của cậu ở chung thế nào rồi?” Âu Dương Điệp hỏi.
“Rất tốt.
Ông nội và cha chồng thành cặp oan gia vui vẻ, suốt ngày chơi cờ với nhau, còn hơn thua gay gắt.
Còn bắt mình với Thừa An nói ai thắng ai thua.
Mỗi lần như vậy mình đều phải lấy cớ con khóc mà né tránh.
Thừa An không dám đắc tội với ai, lần nào cũng đều bắt mình giả bộ gọi điện cho anh ấy, lấy cớ có chuyện trốn mất.
Bà nội và mẹ chồng mỗi ngày đều chơi với cháu, hai người rất thích nghiên cứu xem nuôi dạy cháu như thế nào mới tốt.” Mã Tiểu Dung nhắc tới họ, trên mặt đều là hạnh phúc.
“Cậu thật hạnh phúc.
Mình và Thác đều không có ông bà, cha mẹ.
Đứa bé cũng không có ông bà.
Đây cũng là một chuyện tiếc nuối.” Âu Dương Điệp hâm mộ nói.
“Thật xin lỗi, Tiểu Điệp, mình không cố tình…” Mã Tiểu Dung vội vàng giải thích.
“Cậu nói gì vậy, mình chỉ là cảm khái một chút thôi.
Con mình có mình và Thác yêu thương, vậy cũng là đủ rồi.” Âu Dương Điệp cười nói.
Nhân sinh đương nhiên không có cách nào hoàn mỹ.
“Đúng nha, đứa bé quan trọng nhất vẫn là cần tình yêu thương của cha mẹ.” Mã Tiểu Dung níu tay cô.
“Uh.
Mà không nói nữa, chúng ta đi uống chút gì đi.
Dù sao hôm nay Thác và Thừa An đều phải tiếp khách, chúng ta đi tới tối luôn nha.” Âu Dương Điệp nói.
“Tiểu Điệp, chúng ta có phải đã lâu rồi không đi bar hay không?” Mã Tiểu Dung đột nhiên đề nghị.
Từ khi có em bé, vốn khó có thể đi ra ngoài.
Hôm nay vừa lúc có thời gian, cũng có tâm tình.
“Được.” Âu Dương Điệp gật đầu, cô cũng muốn phóng túng một chút.
Trong quán bar.
“Thác, mau uống.” Vi Thừa An cầm ly rượu uống một ngụm: “Đã lâu không được thoải mái như vậy.”
“Thừa An, tôi không hiểu tại sao chúng ta phải ra ngoài uống rượu, cậu còn muốn chúng ta nói dối.
Đây cũng không phải chuyện gì có lỗi, cậu sợ Tiểu Điệp và Tiểu Dung không cho chúng ta đi hay sao?” Tư Đồ Thác hỏi.
“Nói cậu ngốc cậu còn không chịu thừa nhận.
Cậu đúng là không hiểu phụ nữ bằng tôi.
Cái này gọi là thiện ý nói dối đấy biết không.
Nếu