" Chào ..
Tiểu My.
Kim Tuệ mới đi du lịch về.
ôm chầm lấy Tiểu My .
" nè.
! hôm nay về rồi à, Nghị Hoành đâu? "
Kim Tuệ nhìn cô kiểu ngạc nhiên.
dò xét.
" ể không phải cậu có ý với Nghị Hoành đó chứ?
Cô chọt chọc ngón tay lên trán Kim Tuệ.
" Cậu có thôi tào lao đi không.
mình thấy anh ta bám cậu không rời.
nay không thấy nên lạ!
um..
cậu ta vừa về bị ông Ba khó ưa bắt về chửi 1 trận vì biến mất không liên lạc về nhà á!"
vẻ mặt Kim Tuệ không vui.
#
Quán nước.
#
" Tiểu My cậu mấy ngày không tớ vẫn ổn chứ?" ánh mắt lo lắng.
đưa tay vuốt tóc Tiểu My .
" Cậu...!Tuệ..."
Cô ngạc nhiên với hành động của cô bạn thân.
dù bọn họ đã thân nhau từ cấp 3.
nhưng đây là lần đầu cô ngại đỏ mặt.
" um, mình ổn.
cậu đi chơi vui không?" nhìn.
" hì.
vui lắm quà của cậu nè!".
cô móc trong túi ra 1 đôi vòng tay.
" ơ, này là" ngạc nhiên
" Vòng tay may mắn, 1 đôi á.
vòng cặp, thích hong?" cô chụp lấy tay Tiểu My đeo cho cô.
rồi so tay cô với Tiểu My.
" đẹp hong" cười.
#
# Bên Nghiêm Tuấn
#
Anh suy tư, nghĩ đến cảnh Tiểu My cùng Tử Khiêm khiến anh lo lắng.
( Tiểu My em nói đúng năm đó anh với Tử Khiêm cùng thích 1 người và đó là em)
"cốc cốc.".
tiếng gõ cửa.
" Vào đi"
Tử Khiêm bước vào.
" Này cậu đang nghĩ gì, suy tư thế, đừng nói nghĩ về năm đó cậu đánh tôi vì cô ấy nha.
Năm lớp 7 họ sung đột nhau.
vì nhận ra cả hai điều thích Tiểu My.
" cậu rãnh rang lắm à" mặt khó chịu.
Tử Khiêm cười nhẹ!.
" lần này tôi và cậu cạnh tranh công bằng.
haiz ..
tôi ra ngoài để cậu làm việc.
"
Nghiêm Tuấn đập bàn.
vẻ mặt rất tức giận .
" a lo, ai vậy" giọng Tiểu My.
cô đang ngồi ở phòng làm việc phác thảo truyện tranh.
" là anh" giọng buồn.
Cô ngạc nhiên.
" sao anh có số em vậy Nghiêm Tuấn.
" em quên em làm cho công ty anh à" cười
" dạ.
em quên, anh gọi em có việc gì vậy.
đang giờ làm việc mà.
"
" Anh không phiền nếu mời em ăn tối cùng anh chứ"
Cô lòng vui sướng.
( Anh ấy mời mình ăn tối, chúa ơi chưa bao giờ nghĩ là gặp lại anh ấy, được anh ấy quan tâm thế này.) hình ảnh được anh ấy ôm lại hiện lên trong đầu cô.
" dạ được anh" cúp máy .
#
#
Vươn vai.
( uể oải thiệt.
truyện tranh đúng mệt.
vì tác phẩm đầu tay cố lên.
)
nhìn.
.( ể bên kia đường không phải Ngộ Diệp đó chứ? ) cô đi lại gần.
" Chào bé con" cười niềm nở.
Ngộ Diệp đã chờ cô tự bao giờ dưới đường.
Cô ngạc nhiên chỉ thẳng mặt anh lắp bắp
" Anh tới đây làm gì? " cô đảo mắt nhìn xung quanh coi có ai trông thấy không.
" Lên xe" kéo tay cô vào xe.
Trong xe bầu không ngượng ngùng.
" đi dạo cùng anh"
" tôi" cô ngại.
Anh