Nghiêm Tuấn nhớ lại chuyện tấm hình thân mật của Dĩ Thiên và Tiêu Tiêu.
Lần đó Tử Khiêm đã đè lên người anh cảnh cáo không được bài trò chia rẽ Tiểu My và Dĩ Thiên.
Còn tiếp tục bày trò sẽ không tha cho anh.
"Tử Khiêm chúng ta có thể thương lượng chút được không?"
Tử Khiêm nâng tay tháo toang hàng cúc áo của mình, đập vào mắt Nghiêm Tuấn là một body rắn chắc khiến người nhìn không thể dời mắt được.
Tử Khiêm thấy Nghiêm Tuấn nhìn cơ thể anh đến nỗi ngây người, ánh mắt liền sáng lên, nhếch mép nói lời trêu ghẹo:
"Này Nghiêm Tuấn không phải cậu thẳng sao? nhìn như muốn nuốt tôi luôn vậy?"
Nghiêm Tuấn giật mình thu lại ánh mắt thèm thuồng, lấp bắp nói:
"Tôi thẳng 100%, chỉ là nhìn...xíu coi body cậu đẹp bằng tôi không thôi!"
"Ừ, giờ thấy sao?" Nhếch môi.
"Ừ thì..."
"Ầy, cậu làm gì vậy Tử Khiêm, bỏ tay ra ngay!"
Đúng thế Nghiêm Tuấn chưa kịp trả lời hết câu, thì liếc thấy tay Tử Khiêm đang đặt ở dây nịt của anh như đang muốn mở nó ra.
Anh hoảng nói lời ngăn lại đồng thời tay chân cũng vùng vẫy.
"Chậc, Nghiêm Tuấn cậu sợ cái gì chứ? Tôi đây mới là hy sinh lớn lao nè!"
Nghiêm Tuấn đơ người, chả hiểu Tử Khiêm có ý gì?
"Cậu thì hy sinh cái quoái gì?"
"Này! Cậu đã ngủ với gái rồi, tôi thì chưa nha!"
"Tôi ngủ hồi nào?"
"Oái! Tiêu Tiêu còn có con với cậu đấy!"
"Con khỉ nhà cậu, bị bỏ thuốc mê tôi đã làm gì cô ta đâu! con xét nghiệm rồi có phải con tôi đâu!"
"Dù sao cũng chung giường, tôi mới thảm chưa hưởng vị con gái, đã phải trao thân cho cậu rồi!"
"Tử Khiêm cậu bị bệnh nặng hả? Tôi có cần thân cậu đâu, leo xuống khỏi người tôi mau!"
".."
"Nghiêm Tuấn khốn kiếp, ra đây ngay cho tôi!"
Giọng nói khiến cả Nghiêm Tuấn và Tử Khiêm giật mình ngưng ngay hành động thân mật lại.
Đồng thời phòng không có cửa nên Lâm Hạo vừa nói vừa xông thẳng vào.
Cảnh tượng trước mắt là hai người đàn ông đang khoả thân phân trên, kẻ nằm trên người nằm dưới.
Quản gia cũng há hốc mồm, mắt mở to hết cỡ.
Ông đứng sau lưng Lâm Hạo.
Lúc nãy Lâm Hạo hậm hực xông thẳng từ ngoài vào nhà, Quản gia nói thiếu gia mình bận tiếp khách quý trong phòng mà Lâm Hạo không tin.
Lâm Hạo phi thẳng lên lầu ông chạy theo không kịp.
Giờ thì có lẽ Lâm Hạo tin có khách quý rồi, sốc tâm lý luôn.
Lâm Hạo nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, khoanh tay nghiêng đầu kèm ánh mắt đen tối, hỏi khẽ quản gia:
"Kiểu tiếp khách của thiếu gia ông thật đặc biệt đấy!"
Quản gia cứng họng liếc nhìn hai người đàn ông trên giường, lắc đầu bó tay.
Nghiêm Tuấn nổi điên quát tháo ông quản gia phản chủ:
"Ông làm quản gia cho tôi hơi lâu rồi đó, cút ra ngoài cho tôi!"
Quản gia quay lưng đi ra, Lâm Hạo nhếch mép, vừa nói vừa tiến chậm rãi đến gần hai cơ thể trầ.n trụi.
"Nghiêm Tuấn không ngờ anh giới