Trong không khí căng thẳng khi nhân vật nổi trội ngang ngửa Dĩ Thiên bước vào.
Mọi người điều ngạc nhiên tò mò.
Anh chàng kia thở dài, dùng tay vuốt mái tóc mái che nửa khuôn mặt của mình, tay còn lại vỗ vai Dĩ Thiên.
"Lâu rồi không gặp, Dĩ Thiên cậu vẫn khỏe hử?"
Anh chàng này là Nghiêm Tuấn từ nhỏ đã có trí thông minh hơn người.
Học luôn đứng đầu trường.
Tuy nhiên gia đình thì mẹ cậu là mẹ đơn thân từ bé cậu đã không có bố.
Cậu chỉ vô tình biết bố mình là ai, khi vô tình cậu bị tại nạn giao thông năm lớp 7 mất máu cấp cứu.
Mẹ cậu đã đi cầu cứu người đàn ông đó, trong mơ hồ trên giường bệnh, cậu nghe người đàn ông đó hối lỗi.
"Ba xin lỗi con, con trai ạ! Ba có lỗi với mẹ con con lắm.
Ngày đó Ba vì Ông nội con dùng cái chết uy hiếp nên buộc lòng lấy vợ bỏ rơi mẹ con.
Ba không biết mẹ con đã có thai."
Sau ngày hôm đó cậu đã quyết tâm sống thật tốt.
học thật giỏi, thành 1 doanh nhân để mẹ cậu không còn cực khổ nữa, và cơ may cậu được một doanh nhân có tiếng thấy tài năng của cậu nên tài trợ cho cậu du học Anh, và doanh nhân đó là bạn của Ba cậu thời đi học và cũng yêu đơn phương mẹ cậu.
Sau này họ thành đôi.
Cha dượng cậu truyền lại sản nghiệp cho cậu rồi họ đi du lịch và sống ẩn dật tận hưởng sự yên bình hạnh phúc.
Dĩ Thiên tất nhiên không vui, vẻ mặt anh ta tối sầm lại khó chịu.
Họ đã nhiều lần đấu đá nhau trên thương trường gần như thắng bại khó phân.
"Ha ha! từ lúc nào tôi với anh thân nhau đến tên tôi anh cũng gọi được thế!" Ánh mắt sắc bén nhìn đối phương kiểu dò xét.
Nghiêm Tuấn vỗ tay.
"Ha ha! khá hay, có vẻ cậu cứng cõi hơn hồi trước nhiều đó! Thôi nào đừng làm buổi tiệc hôm nay ngột ngạc chứ...!ha ha!"
Anh ta quay lưng đi ngang qua người Dĩ Thiên trong sự khó chịu của Dĩ Thiên.
"Nào mọi