Dù trời đã có mưa, nhưng trong phòng ngủ chẳng mát chút nào, thậm chí còn hơi nóng nực. Cảnh Phú Viễn sợ mở máy điều hòa sẽ gây cảm mạo, ôm Du Gia Hưng lên giường.
Du Gia Hưng thấy trên giường nóng, lăn qua lăn lại mấy vòng, tinh dịch Cảnh Phú Viễn bắn trong cơ thể cậu cũng vì vậy mà trào ra.
Tinh dịch sền sệt chảy trên ga trải giường, Du Gia Hưng chống chân lên, lấy lòng nhìn Cảnh Phú Viễn. Cảnh Phú Viễn chỉ đơn giản kéo phăng cái ga xuống sàn nhà, chân tay Du Gia Hưng chống xuống đất, bày ra một cái tư thế cực kì xấu hổ, Cảnh Phú Viễn cứ như mà tiến vào.
Hậu huyệt lúc nãy đã bị thao quen ở phòng tắm lần thứ hai bị khí cụ mở ra, Du Gia Hưng cong người, tạo nên một đường cong quyến rũ. Cảnh Phú Viễn dán sát vào người cậu mà cày bừa, lần nào cũng làm đến nơi sâu nhất.
“A… Ha…Anh…” Du Gia Hưng bị va chạm nên không ngừng nhô người về phía trước. Cảnh Phú Viễn từ phía sau vươn tay nắm lấy hai má cậu, luồn hai ngón tay vào miệng cậu càn quấy.
Cậu không kịp nuốt nước bọt vào trong, mông thì bị hai túi va chạm phát ra tiếng “bạch bạch”, Cảnh Phú Viễn đưa đẩy người dưới liên tục làm dương v*t cắm sâu hơn vào cơ thể Du Gia Hưng.
Dường như mùi mồ hôi cũng trở nên dễ ngửi, anh đưa lưỡi liếm sau tai cậu, người dưới thân vì phải lấy tay chống một lúc lâu nên bắt đầu run rẩy.
Cảnh Phú Viễn sờ soạng tấm lưng Du Gia Hưng, cậu càng run rẩy dữ, âm thanh mềm mại gọi “Anh”. Anh lấy tay nhào nặn đầu nhũ mẫn cảm trước ngực cậu, làm chúng trở nên vừa cứng vừa hồng.
Du Gia Hưng không chịu nổi, đổi thành lấy cùi chỏ chống xuống đất, cảm giác đau nhức ở hông dần dần biến mất, cũng có thể đã bị làm đến mức tê dại, giờ cậu chỉ cảm nhận được khí cụ thô to kia đang ra vào trong cơ thể mình. Mông cậu không tự chủ được mà đưa đẩy hùa theo va chạm kia, mỗi lần đều đánh vào nơi sâu nhất, Cảnh Phú Viễn cũng nhận ra sự thay đổi của cậu, không khỏi giữ lấy mông cậu tấn công
mãnh liệt hơn.
“Ca…ca…” Giọng nói của Du Gia Hưng vì bị va chạm mà trở nên vụn vặt, dù vậy cậu vẫn muốn mở miệng, muốn Cảnh Phú Viễn phát điên lên vì mình, “Làm sâu quá… Em có kẹp chặt cái…A!”
Cảnh Phú Viễn đâm vào mấy phát thật nặng, “Cái gì của anh?”
“Của anh…A…” Du Gia Hưng hé miệng thở dốc”Thứ thật lớn…của anh…” Hai chữ kia quá là xấu hổ, cậu không dám nói ra miệng, tiếng mưa ngoài cửa cũng không thể át được âm thanh dâm đãng của cậu.
Cảnh Phú Viễn ngậm vành tai cậu nói:
“Làm chết em.”
Du Gia Hưng bắn được một lần thì cả người xụi lơ, Cảnh Phú Viễn ôm cậu lên giường. Cậu cứ tưởng sẽ được nghỉ ngơi giữa hai hiệp, thế nhưng vừa lên đến giường, Cảnh Phú Viễn liền ôm lấy cậu rồi cắm vào.
Hai mắt Du Gia Hưng đỏ ngầu, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, ôm lấy cổ Cảnh Phú Viễn, vừa lắc đầu vừa nói:
“Không được, không được, anh…chậm một chút…”
Cảnh Phú Viễn hôn lên môi cậu, nụ hôn ướt át ngăn lại tiếng rên rỉ của Du Gia Hưng. Tay anh xoa nắn hai bên eo cậu, sờ sờ xương sườn cậu, liếm phần xương quai xanh nhô ra của cậu.
Du Gia Hưng vừa mới cao trào, đầu óc còn chậm chạp, thấy Cảnh Phú Viễn chẳng giảm chút tốc độ nào, càng oan ức rơi nước mắt, vừa khóc vừa lên án Cảnh Phú Viễn:
“Anh…hức…cũng không thương em, ca ca hư!”
Cảnh Phú Viễn sững sờ, lập tức lại gần liếm nước mắt vậu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu dỗ dành:
“Xuỵt, ngoan, không khóc. Anh sẽ chậm lại chút, Tinh Nhi không được khóc.”
Du Gia Hưng dụi dụi nước mắt vào cổ Cảnh Phú Viễn, anh giảm tốc độ xỏ xuyên, hôn lên mái tóc ẩm ướt của cậu.
Du Gia Hưng dần dần tỉnh lại từ dư âm của cao trào, Cảnh Phú Viễn nhẹ nhàng ra vào làm hai má cậu đỏ ửng. Cậu nhớ lại lời nói ban nãy, lấy hai tay che mặt thì bị Cảnh Phú Viễn gạt ra.
Anh dí sát vào nhìn cậu:
“Vừa khóc sao?”
“Không có đâu.” Du Gia Hưng bị anh nói đến đỏ bừng cả mặt, cúi đầu lấy tay đẩy đẩy vai anh, “Anh nằm xuống đi.”
Cảnh Phú Viễn vừa nằm xuống, Du Gia Hưng ngồi lên người anh, mông cứ nhấc lên hạ xuống. dương v*t thô to lộ ra nửa đoạn, rồi lại bị nuốt vào cho bằng hết, tư thế này đâm vào rất sâu, mỗi lần hạ xuống đều làm Du Gia Hưng rên rỉ ra tiếng. Cảnh Phú Viễn đỉnh lên trên, khí cụ của Du Gia Hưng lại hơi có dấu hiệu ngẩng đầu, cậu đột nhiên cúi người nói với Cảnh Phú Viễn:
“Anh làm em đến cứng lên rồi.”
Cảnh Phú Viễn ôm lấy cậu, nằm xuống, hạ thể hai người quấn quýt. Mỗi lần anh động, Du Gia Hưng lại rên lên một tiếng, âm cuối kia cứ luẩn quẩn bên tai Cảnh Phú Viễn, làm anh chỉ muốn ngay lập tức làm cậu đến khóc đến bắn.
“Tinh nhi kẹp anh chặt ghê.”
Du Gia Hưng nghe vậy thì theo bản năng co rút lại hậu huyệt, Cảnh Phú Viễn đánh mông cậu một phát, bàn tay ấm áp của anh bao trùm lên bờ mông như cánh hoa của cậu, khi tìm được miệng huyệt thì nhẹ nhàng vuốt ve:
“Nhồi thật là đầy. Ca ca có yêu em không?”
Du Gia Hưng cứng đờ, đối diện với đôi mắt cười mà như không cười của anh, cậu khó tin được mà há hốc mồm, rồi lại bị đỉnh đến mức phải rên thành tiếng.
“Ca ca có thương em đủ không?” Cảnh Phú Viễn liên tiếp tấn công vào điểm nhạy cảm của cậu.
Du Gia Hưng lung tung gật đầu:
“Đủ… ưm…Đủ… Ca ca thương em muốn chết luôn rồi… Quá sâu… Đừng đỉnh vào