Năm lớp 11, Du Gia Hưng hết sức may mắn mà được học cùng lớp với người mình thích.
Người kia ngồi ở hàng thứ nhất, cậu ngồi ở hàng thứ 3. Mỗi tiết được nghỉ giữa giờ, mắt cậu đều trông theo người kia, mãi đến khi cậu ấy ra khỏi phòng học.
Người kia chơi bóng rổ rất tốt, lúc cười rộ lên thì dương quang suất khí, rất được các bạn nữ yêu thích.
Du Gia Hưng rất thích người đó, cậu ấy tên là Mạnh Thụy.
※※※
Mạnh Thụy thường hẹn bạn chơi bóng rổ sau giờ học, Du Gia Hưng thỉnh thoảng cũng đến xem, cậu cũng biết chơi bóng rổ một chút, nhưng chơi không tốt lắm, mấy nam sinh chê cậu gầy gò chân tay lóng ngóng, không cho cậu chơi cùng.
Hôm đó khí trời oi bức, không có chút gió nào, không khí cảm tưởng như ngưng tụ lại, mồ hôi dính vào quần áo không cách nào bốc hơi.
Trên sân bóng không nhiều người lắm, Mạnh Thụy đi đến khán đài hỏi Du Gia Hưng:
“Không đủ người, cậu có muốn chơi không?”
Du Gia Hưng lắc đầu nguầy nguậy, tim đập thình thịch như đánh trống bỏi.
Mạnh Thụy thấy cậu lắc đầu, quay xuống bảo mấy người trên sân bóng:
“Cậu ấy không chơi”
“Đừng mà, còn thiếu mỗi một người”
“Nếu không thì thôi đi? Trời nóng thế này…”
“Mạnh Thụy, đó không phải bạn cùng lớp mày sao? Mày nói chuyện với cậu ấy chút”
Du Gia Hưng đều nghe được, cậu luôn không thích bị người khác bắt ép làm cái gì, nhưng nếu đó là người cậu thích, cậu nghĩ có thể linh hoạt một chút.
Nhưng lại nghe Mạnh Thụy bảo:
“Tao không quen cậu ấy”
Cuối cùng Du Gia Hưng vẫn đồng ý, mặc áo tay lửng với quần dài đen xuống sân.
Cậu cứ như diễn viên quần chúng đuổi theo đám người kia chạy một chút dừng một chút hơn nửa tiếng đồng hồ, có người không trụ nổi mà ngồi bệt xuống sân bóng:
“Dừng đi dừng đi, nóng quá!”
Tất cả mọi người dừng lại, bóng rổ lăn ra xa, Du Gia Hưng đứng một chỗ suy nghĩ mất 2,3 giây, cuối cùng quyết định đi lấy quả bóng lại.
“Hờ, Phú Viễn, bóng mày kìa”, có người ngồi dưới đất lười biếng nói một câu.
Cảnh Phú Viễn chậm rãi đi tới, Du Gia Hưng nhìn anh, đem bóng ném cho anh. Cậu cũng có ấn tượng với cái người gọi “Phú Viễn” này, mặc áo trong màu đen, người rất cao chạy rất nhanh, như báo đen vậy, đến da cũng đen nốt.
Đó là lần đầu tiên Du Gia Hưng gặp Cảnh Phú Viễn, Cảnh Phú Viên rất ít nói, chơi bóng rổ rất cừ, tướng mạo cũng rất đẹp trai, ở ngoài sân bóng thậm chí còn có nữ sinh hô to tên anh.
Du Gia Hưng lúc đó cảm thấy người này rất khốc, phi thường khốc.
※※※
Có thể vì ánh mắt cậu quá rõ ràng, xung quanh có người đi theo Mạnh Thụy nói đùa:
“Ô, tiểu gà giò Du Gia Hưng kia sao suốt ngày ngắm mày vậy? Không phải thích mày đó chứ?”
Một nữ sinh hội “duy hộ” (bảo vệ) nói:
“Nói cái gì đó? Gia Hưng dành cho Mạnh Thụy là tình yêu đích thực đó”
Sau đó có người phụ họa:
“Đúng vậy đúng vậy”
Lửa đã cháy to, mọi người đều cảm thấy thêm 1 bó đuốc nữa chắc không vấn đề gì đi? Vì vậy mỗi người vất 1 bó đuốc vào ngọn lửa, làm ngọn lửa cháy càng lúc càng lớn.
Rốt cuộc có một ngày Mạnh Thụy chặn cậu ở nhà vệ sinh, hỏi:
“Cậu không phải là đồng tính luyến ái đấy chứ?”
Du Gia Hưng nghĩ mình rốt cuộc tại sao lại thích người này.
Đó là khi cậu mới phát hiện ra xu hướng tình dục của mình khác với người thường, rất mẫn cảm, lo lắng và khủng hoảng… Tất cả cảm xúc tiêu cực đều vây quanh cậu.
Hôm ấy tan học có rất nhiều người, cả đám đều đổ xô ra ngoài, Mạnh Thụy vừa đánh bóng xong cũng chen vào bên trong. Cậu ta đụng vào Du Gia Hưng, Du Gia Hưng ngẩng đầu lên, Mạnh Thụy rất hay cười, đụng phải người khác cũng cười, tuy hơi ngốc nhưng lại sáng sủa hào hiệp, cậu ta hỏi:
“Cậu không sao chứ?”
Giây phút đó Du Gia Hưng cảm thấy, người này cười rộ lên như ánh mặt trời vậy, cậu có chút thích.
“Cậu không phải là đồng tính luyến ái đấy chứ?”
Phòng vệ sinh im ắng, Mạnh Thụy đóng cửa lại, trong không gian hẹp tiếng vang rất lớn, câu nói bị khuếch đại đến vô hạn, nghe quả thật có chút chói tai.
Du Gia Hưng khẽ lắc đầu, không trả lời câu hỏi của Mạnh Thụy, cậu nói:
“Tớ không thích cậu”
Mạnh Thụy thở ra một hơi:
“Vậy thì tốt…”
Cậu ta còn chưa nói hết, đã bị Du Gia Hưng nắm cổ tay đẩy ra. Có chút khó tin, nam sinh trước mặt nhìn gầy yếu như vậy, khí lực ngược lại rất lớn.
Du Gia Hưng mặt lạnh hỏi:
“Cậu có việc gì không? Tớ muốn đi vệ sinh”
Mạnh Thụy tự chuốc nhục nhã, ngượng ngùng đi ra ngoài.
Du Gia Hưng không quan tâm vách tường nhà vệ sinh bẩn cỡ nào, ngồi xổm xuống dựa vào tường, úp mặt vào cánh tay.
Lúc Cảnh Phú Viễn đẩy cửa tiến vào thì phát hiện có một đứa nhỏ giả quỷ hù người, nhìn kĩ mới thấy không phải đứa nhỏ, hình như là người ở lớp Bảy đối diện.
Du Gia Hưng thấy tiếng động liền ngẩng đầu, cậu không khóc, nhưng vành mắt hơi hồng hồng.
Lúc này cậu khổ sở quá, đầu cũng từ bỏ suy nghĩ, nhìn thấy Phú Cảnh Viễn, âm thanh run run mềm mại mà nói một câu:
“Lão đại, anh đi nhà vệ sinh a?”
Cảnh Phú Viễn trước giờ ít khi lộ ra biểu tình gì trên mặt nay lại hiếm thấy mà tỏ vẻ ngạc nhiên, giọng hơi cao lên, hỏi:
“Cậu kêu tôi cái gì cơ?”
Thực ra sau lần chơi bóng rổ đó, Du Gia Hưng thường thường thấy Cảnh Phú Viễn giữa đám người, Cảnh Phú Viễn người cao chân dài, giờ giải lao mỗi ngày đều có thể thấy anh đứng sừng sững trong biển người, quan trọng là anh rất là đen, không phải màu vàng nhạt, mà là màu đen, đoán chừng là vì chơi bóng rổ nhiều phải phơi nắng.
Mỗi lần Du Gia Hưng thấy Cảnh Phú Viễn, Cảnh Phú Viễn đều nghiêm mặt không biểu tình, giơ tay nhấc chân đều ẩn chứa suất khí, rất khốc, rất đẹp trai.
Du Gia Hưng cảm thấy cái cậu Cảnh Phú Viễn này rất đặc biệt, đen thành như vậy mà vẫn đẹp trai thì hiếm thấy lắm, có lần cậu vừa nghĩ vậy vừa tập thể dục, cùng tay cùng chân cũng không biết, trong lòng còn nghĩ, nếu có cơ hội nhất định mình sẽ nhận Cảnh Phú Viễn làm lão đại.
Lâu dần trong lòng cậu bắt đầu âm thầm gọi Cảnh Phú Viễn là lão đại, mỗi lần đi gần nhau trên hành lang, đều lặng lẽ nói trong đầu một câu “Em chào lão đại”
Lúc này trong nhà vệ sinh, Du Gia Hưng đang phải chịu nỗi đau “thất tình”, nhìn thấy Cảnh Phú Viễn thì dứt khoát nói một câu:
“Lão đại, em nhận anh làm lão đại được không?”
Cảnh Phú Viễn: “…”
Du Gia Hưng càng nói càng tủi thân, vừa nãy vốn không muốn khóc mà:
“Anh dạy em đánh nhau đi”
Cảnh Phú Viễn: “…”
Thực ra Cảnh Phú Viễn có chút muốn hỏi Du Gia Hưng mấy tuổi rồi, sao lại giống trẻ con vậy, nhưng thấy cậu khổ sở thế kia, cũng không thật sự hỏi ra.
Anh thậm chí bỏ ra chút ôn nhu ít ỏi của mình nói với Du Gia Hưng:
“Cậu cứ đứng lên trước đã, sàn bẩn.”
Du Gia Hưng bắt đầu rơi nước mắt, cậu khóc không ra tiếng, nước mắt chỉ rơi tí tách, thoạt nhìn như đứa nhỏ đáng thương đang chịu ủy khuất. Cậu nói:
“Tường bẩn hơn.”
Đầu Cảnh Phú Viễn có chút đau:
“Vậy cậu càng phải đứng lên.”
“Mịa mi cái tường này,” Du Gia Hưng lại nói tiếp, nước