Về sau Chu Dương vẫn nói với tôi, nó cảm thấy Đường Dịch Xuyên thay đổi rồi, trước kia lãnh đạm, giờ là trầm lắng, hai trạng thái này tưởng thì na ná nhưng thực ra lại khác biệt.
Thế nhưng một khi đâm đầu vào vực sâu tình ái, vẫn nói thứ tình cảm này dễ khiến người ta mù quáng nhất, tôi thậm chí còn mù hoàn toàn, coi như không nhìn thấy tất thảy mọi thứ quanh mình.
Tôi nhận định giữa tôi và Đường Dịch Xuyên thì là pháo hoa bùng cháy, lửa lan khắp đồng, cũng nhận định là vì Chu Dương đang theo đuổi Trâu Oánh mà không được nên mới không chịu được cảnh người khác sắp cập bến rồi.
Năm ấy trường học vẫn tổ chức cuộc thi tranh biện “Lấy án học luật” toàn năm, hai đội do tôi và Đường Dịch Xuyên dẫn dắt đã xông vào tận vòng cuối, trong trận chung kết, khi hai đội đối diện, tôi chẳng thèm để ý hai ngàn đôi mắt của thầy cô và sinh viên đang nhìn, tôi lặng lẽ đặt cái nắp chai kia vào lòng bàn tay cậu ấy, trịnh trọng như trao một chiếc nhẫn.
Tôi nói, thắng thì tôi cưới cậu, thua thì cậu cưới tôi.
Chuyên đề tranh luận về Luật tài sản là sở trường của tôi, còn Đường Dịch Xuyên chỉ một lòng muốn mặc bộ đồng phục kiểm sát sau khi tốt nghiệp lại gặp phải ngay đề bài không phải thế mạnh, vì vậy chẳng có gì ngạc nhiên, tôi thắng.
Sau trận chung kết, Chu Dương vẫn bao cả đám, mọi người uống đến mức say quắc cần câu, nhảy múa điên cuồng, chỉ có mình tôi với Đường Dịch Xuyên là trông có vẻ tỉnh táo.
Tôi vừa mới bị thương nên không dám uống nhiều, Đường Dịch Xuyên thì vốn không động đến rượu, tuổi trẻ nhưng khí chất toát ra đã cực kỳ mãnh liệt, cậu ấy không uống, không ai dám ép.
Người đẹp trước mặt, lại có rượu làm tiền đề, tranh thủ lúc đám xung quanh đều đang ai vui việc người đó, tôi vờ say để hôn Đường Dịch Xuyên.
Tôi ghé người lại gần cậu ấy, vẻ mặt cậu ấy lãnh đạm, đôi môi khẽ hé, cho đến khi môi tôi đã hoàn toàn lấp kín môi cậu ấy, cậu ấy vẫn không hề đáp lại cũng chẳng hề từ chối.
Chẳng bao lâu sau anh trai tôi là Phó Vân Hiến trở về trường cũ diễn giảng.
Thay Hồ Thạch Ngân san phẳng thế lực Hồng Triệu Long, vụ án tới tay nườm nượp, mối quan hệ cũng được mở rộng, chẳng bao lâu sau thanh danh đã lên cao vút trong giới luật.
Anh ấy thành lập một văn phòng luật sư Quân Hán cùng với vài người bạn chuyên tập trung vào mảng tranh tụng án hình sự, còn tự bỏ tiền túi hợp tác với trường học tổ chức một lớp luật sư hình sự, mục đích chính là để bồi dưỡng ra thế hệ luật sư tranh tụng án hình sự xuất sắc.
Dù cho lúc đó còn chưa phải là “Luật sư tranh tụng án hình sự số 1” nhưng rõ ràng một Phó Vân Hiến anh tuấn, hài hước còn có khí chất mạnh mẽ đã là tiêu điểm của toàn trường, đám con gái dưới khán đài như phát điên, Chu Dương cũng kích động cực kỳ, còn nói với tôi: “Gene nhà họ Phó chúng mày tốt thật đấy!”
Đường Dịch Xuyên ngồi cạnh tôi bên dưới khán đàn, khuôn mặt lạnh lẽo như hồ băng sâu ngàn thước, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Cho đến khi buổi diễn giảng kết thúc, lãnh đạo nhà trường lên sân khấu, dựa vào nội dung trình bày của anh tôi để kết lại chương trình, đọc vang danh ngôn khích lệ sinh viên của trường suốt mười năm nay: Vung lưỡi kiếm pháp luật sắc bén, cầm cán cân tiểu ly chính nghĩa; diệt trừ tà ác của thế gian, giữ lấy sự thuần khiết của chính trị và pháp luật.
Đường Dịch Xuyên cười lạnh.
Cậu ấy hỏi tôi giữa tiếng vỗ tay không ngớt của đám người xung quanh: “Phó Vân Hiến thật sự là anh trai của anh?”
Cậu ấy hỏi tôi câu này tới hai lần.
Sau buổi diễn giảng, anh tôi tới mời tôi một bữa cơm, tiện đường mời cả đám bạn học của tôi.
Trên bàn cơm, anh ấy hỏi dự định của chúng tôi sau khi tốt nghiệp.
Theo như những gì tôi biết thì không có mấy đứa trong đám bạn học của tôi có ý muốn theo ngành tranh tụng án hình sự, tiền thì ít trách nhiệm lại nặng nề, chẳng phải thế sao, một luật sư bào chữa cho nghi phạm trong một vài vụ án nghiêm trọng ắt sẽ bị hàng trăm triệu cư dân mạng chửi bới.
Mà lúc này không biết là ý muốn thật tâm hay là tạm thời bị sắc đẹp của anh trai tôi làm cho lạc lối, bọn họ nữ thì bỏ mình toàn bộ, nam cũng rơi vào tay giặc phần lớn, bọn họ đều đồng loạt tỏ vẻ muốn vào văn phòng Quân Hán, còn muốn đi theo con đường tranh tụng án hình sự này.
“Đường này không dễ đi đâu.” Anh tôi ngậm thuốc lá, liếc mắt nhìn tôi, “Thằng hai thì định thế nào?”
“Ngoại giao phi tố tụng,” Tôi ăn ngay nói thật, hoàn toàn không nể mặt anh trai, “Bét lắm thì cũng là tố tụng dân sự, tóm lại tranh tụng án hình sự chưa bao giờ nằm trong phạm vi cân nhắc của em.”
“Anh lại muốn thằng nhóc mày sau này tới giúp, thôi bỏ đi, tùy chú mày.” Anh tôi cười phả một hơi khói, dời ánh nhìn sang Đường Dịch Xuyên ngồi cạnh tôi, “Cậu là bạn học của Ngọc Trí à?”
“Công tố viên.” Đường Dịch Xuyên gần như không động đũa, cậu ấy khẽ nhếch môi, không cần