Xét thấy Đào Hân mới vi phạm lần đầu lại còn vị thành niên, với lại trận hỏa hoạn không gây ra hậu quả nghiêm trọng, gia đình của bị hại cũng tỏ ý hiểu và bỏ qua, Đường Dịch Xuyên đã làm đơn nhờ đoàn giám định hỗ trợ tư vấn tâm lý, xác nhận áp dụng quản chế hoãn thi hành hình phạt với Đào Hân, còn với đương sự Tiểu Hạ với tội danh bao che của tôi thì đã được miễn khởi tố và niêm phong tiền án.
Trưởng ban Đường khá có tiếng nói ở tòa án nhân dân, ý kiến công tố của cậu ấy thường thì cũng là phán quyết cuối cùng, cuối cùng vụ án này kết thúc trong vui vẻ.
Ra khỏi phòng kiểm sát của Chi cục 2 Viện kiểm sát thành phố, tôi thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng, trưởng ban Đường luôn nghiêm khắc phạt nặng hiếm khi khoan dung như vậy, tôi nói lời cảm ơn với cậu ấy.
“Trách nhiệm công việc mà thôi.” Đường Dịch Xuyên không có biểu cảm gì nhưng vẻ mặt có vẻ mệt mỏi, cậu ấy hỏi tôi, “Anh không lái xe tới à?”
Tôi ném chìa khóa xe cho trợ lý bảo cậu ta lái xe tôi về, Đường Dịch Xuyên thì ném chìa khóa xe cho tôi, để tôi đưa cậu ấy về.
Nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, tôi bỗng trở nên hẹp hòi, do dự nghĩ xem có nên nhận lời hay không, dù gì tôi cũng đâu phải tài xế Didi*, chẳng có lý nào lại cứ để người này gọi thì tới phất tay thì cút.
“Sắc mặt cậu không ổn lắm, bệnh à?” Lòng tôi thắt lại, trạng thái của người này hơi khác thường.
“Mệt quá thôi.” Đường Dịch Xuyên nhắm mắt lại, day day huyệt thái dương.
Đang nói chuyện thì có một người đi tới, gọi Đường Dịch Xuyên từ xa: “Ồ trưởng ban Đường, họp lớp với bạn cũ à?”
Từ xa lại gần, gương mặt nom rõ đáng ghét hiện ra, diện mạo đáng xấu hổ cũng trở nên rõ ràng.
Lông mày chữ bát ngược xếch lên, mắt láo liên, mũi thì như củ tỏi bẹp dúm, khuôn mặt gồ ghề không còn nét trẻ trung mang dấu ấn của tuổi trẻ, làm người ta nhìn mà thấy ghê.
Tôi nhận ra gương mặt này, Tần Quan Quân, trưởng phòng điều tra cục chống tham nhũng thuộc Chi cục 2 Viện kiểm sát thành phố.
Theo như tôi được biết, họ Tần này thật sự là một kẻ bại hoại rẻ tiền, vào Chi cục số 2 cùng năm với Đường Dịch Xuyên, ỷ vào việc nhà mình có chống lưng làm trong ngành chính trị pháp luật nên vẫn kèn cựa cố ganh đua với Đường Dịch Xuyên.
Đường Dịch Xuyên ở đâu thì tên này bèn ngáng chân, vậy nên tôi có lý do để nghi ngờ Đường Dịch Xuyên hụt mất chức phó giám đốc cũng có liên quan đến thằng khốn này.
“Xử lý vụ án.” Đường Dịch Xuyên khẽ gật đầu với Tần Quan Quân, “Sao hôm nay trưởng ban Tần lại có thời gian về Chi cục số 2 vậy?”
Thực ra cấp bậc hành chính của Tần Quan Quân thấp hơn Đường Dịch Xuyên, nhưng Đường Dịch Xuyên lại vẫn gọi thằng này là trưởng ban Tần, tuy lời khách sáo nhưng biểu cảm thì keo kiệt, như thể vạn vật trên thế gian chẳng xứng lọt vào mắt cậu ấy.
Tần Quan Quân cười giả lả: “Chẳng phải hôm nay thu hồi hai cục hay sao, tiếc cái đơn vị ngày trước nên về xem thế nào.”
Câu này làm tôi nhớ ra, lãnh đạo muốn đập ruồi đánh hổ*, vậy nên mới ra quyết định, cục chống tham nhũng hối lộ và cục chống lạm dụng chức quyền của viện kiểm sát được tách ra khỏi ban kiểm tra kỷ luật và sáp nhập với nhau để thành lập một ủy ban giám sát mới.
*“Đập ruồi đánh hổ” là từ lóng của “chống tham nhũng”.
“Hổ” là quan chức tham nhũng ở cấp cao nhất, và “ruồi” là quan chức tham nhũng ở cấp cơ sở.
Trước kia có câu “Công an to, tòa án nhỏ, viện kiểm sát có cũng như không”, về sau công an xuống dốc, tòa án luôn bị cư dân mạng chửi rủa, chỉ có mỗi viện kiểm sát là còn cầm hai thanh kiếm sắc chống tham nhũng chống tiêu cực, cảm giác như thượng phương bảo kiếm, trở thành thế lực tồn tại mạnh nhất trong ba cơ quan công an, kiểm sát và tòa án.
Vậy nên hai cục phòng chống bị chuyển giao đồng nghĩa với việc từ nay trở đi viện kiểm sát sẽ có tiếng và không có miếng, Viện kiểm sát nhân dân tối cao tự đánh trống tự thổi kèn “nhân danh nhân dân” đều sẽ thành công dã tràng.
Vẫn nhớ hồi mới có tin, đám luật sư mà tôi quen đều vỗ tay khen nức nở, ai cũng nói ái chà vậy mà cũng sống được tới ngày hôm nay, để xem từ giờ về sau còn ngang ngược kiểu gì nữa?
Hồi ấy họ Tần không đấu lại được Đường Dịch Xuyên, bị chuyển từ phòng truy tố hình sự sang chống tham nhũng, giờ thì chuyển sang Ủy ban giám sát, thế là mở mày mở mặt.
Tên này nháy mắt với Đường Dịch Xuyên, quái gở cực kỳ, ý là con đường làm quan của cậu ấy đã dừng lại rồi.
Tôi nhìn Tần Quan Quân đi về hướng nhà vệ sinh nam, bèn bảo Đường Dịch Xuyên chờ rồi vội vàng đi theo.
Trước bồn đi tiểu, tôi sóng vai với Tần Quan Quân, vung vẩy khoe mẽ thứ trong đũng quần.
Tôi không quen thân lắm với người này nhưng nể mặt mũi nên vẫn khách sáo ngọt nhạt, dù gì trưởng ban Đường đã từng nói một cách vừa giả dối vừa quan liêu, rằng chúng tôi đều thuộc quần thể ngành nghề pháp luật, cùng gánh một sứ mệnh thần thánh.
Ai dè chẳng hiểu thằng chó này moi tin ở đâu ra, vừa thấy tôi đã ghé người lại gần hỏi: “Có phải anh từng qua lại với trưởng ban Đường không?”
Thấy tôi không nói, nó còn cố tình kích tôi: “Luật sư Phó sợ gì chứ? Có thì cũng có rồi, năm nào rồi, chuyện xu hướng tính dục đã không còn là vấn đề nữa.”
Xả hết nước tiểu, tôi nghe vậy thì xoay người, một ít chất lỏng bắn ra từ niệu đạo, đọng lên quần của Tần Quan Quân.
“Phó Ngọc Trí! Đ*t mẹ mày muốn chết à?” Tần Quan Quân nổi trận lôi đình, hếch cái mũi lên chửi tôi.
Tôi thầm nghĩ à ha một tên công chức nhà nước chống tham nhũng hủ bại lại còn đòi quản một luật sư như tôi? Nhưng nơi này là viện kiểm sát, đang ở nhà người khác, tôi chỉ có thể vờ vịt khách sáo.
“Ngại quá ngại quá, tôi không cố ý đâu, chẳng phải là vì nhìn thấy trưởng ban Tần nên vui quá hay sao, tôi quên mất.” Tôi nhanh chóng cất súng của mình đi, cài thắt lưng rồi lại vỗ vai