Sau khi chia tay Đường Dịch Xuyên, tôi cũng thức thời dọn khỏi nhà cậu ấy.
Ngày tôi đi Đường Dịch Xuyên không về, chẳng biết là cố tình tránh né hay công việc bề bộn.
Vali dựng ngoài cửa, tôi bỗng muốn xem cái hộp nhẫn mà Đường Dịch Xuyên ngắm nghía ngày chúng tôi quay lại với nhau, tiếc là tìm cả nhà không thấy, chỉ thấy một ít huy hiệu và giấy chứng nhận cậu ấy cất trong tủ quần áo.
Phải thừa nhận so với người anh trai vang danh khắp chốn, có khen có chê Phó Vân Hiến của tôi, Đường Dịch Xuyên còn giống một luật sư “trung thực liêm chính, công lý tới cùng” hơn, làm kiểm sát mười năm, ngoại trừ làm giả danh tính cho đứa em ruột Hồng Linh của Hồng Duệ nhằm mục đích nằm vùng bên cạnh anh tôi để thu thập bằng chứng vi phạm pháp luật của anh ấy, về cơ bản cậu ấy thuần khiết như tuyết trên đỉnh núi, bao lần lập công, không một lần xử sai án, nào là huân chương Thanh niên toàn quốc lần thứ tư, Công tố viên xuất sắc toàn quốc, huân chương lao động 1/5 cấp thành phố, đủ các loại danh hiệu lớn nhỏ không đếm hết, tội phạm xảo quyệt khó chơi khó đắc tội đến mức nào cũng không có chỗ náu thân trước mắt cậu ấy.
Phía dưới cùng những vinh dự này là một cuốn sách màu đỏ, là Hiến pháp Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, là nhận thức chung và tín ngưỡng tối cao của tất cả những người làm luật.
Tôi mở một trang trong hiến pháp ra, thấy có một tấm ảnh chụp chung của tôi và Đường Dịch Xuyên.
Là ảnh cũ chụp từ mười năm trước, tôi nhớ là Ân Đát bắt chúng tôi cùng chụp, tôi trong ảnh cười cực kỳ thoải mái, ngay đến Đường Dịch Xuyên luôn kiệm lời cũng có nét mặt hiền hòa, khi ấy chúng tôi còn chưa bước chân vào hồng trần cuồn cuộn, cũng chưa trải qua thế sự tang thương, hai trái tim kề sát gần nhau, ngây ngô lại hạnh phúc.
Khẽ thở dài, tôi lấy tấm ảnh ra cho vào túi ngực, sau đó đóng cuốn hiến pháp lại rồi đặt nó lại chỗ cũ.
Ở đây lại phải nhắc tới Chu Dương.
Sau khi Trâu Oánh đưa ra quyết định ly hôn, thằng khốn Chu Dương này cũng không kiếm chuyện thêm nữa, thoải mái ký đơn ly hôn, cũng đuổi con bồ giả vờ có thai để lừa cưới đi, ngày ngày ngâm mình trong phòng gym tập cơ bụng.
Chỉ trong mấy tháng nó đã thành công bỏ được cái bụng bia, đủ để thấy được quyết tâm thay đổi triệt để mãnh liệt ra sao.
Chu Dương muốn cướp lại Trâu Oánh, nhưng Trâu Oánh chưa từng có ý định dây dưa, một khi trái tim đã đóng băng hoàn toàn sẽ không thể cứu vãn nữa.
Để tránh Chu Dương bám riết, cô trực tiếp làm thủ tục di dân.
Trước khi ra nước ngoài, Trâu Oánh hẹn người bạn học cũ là tôi ra gặp mặt.
Địa điểm do Trâu Oánh chọn, rất lịch sự nhã nhặn, tôi ngồi đối diện với cô ấy, biết rằng duyên phận kiếp này của cô ấy và Chu Dương đã cạn, cũng không cầm lòng được mà tiếc nuối đôi câu hộ nó: “Lão Mạnh* từng nói con người không khác với cầm thú là bao, thằng khốn Chu Dương không quản được thú tính của mình, nhưng về nhân tính thì nó thực sự yêu cậu.”
*Mạnh Tử
Trâu Oánh quấy cà phê trong tách, cười nói với tôi: “Đừng khuyên, hẳn là cậu vẫn nhớ một khi tôi đã quyết thì không ai khuyên được.”
Tôi ngẫm lại thì đúng là thế thật, hồi đại học cô ấy làm gì cũng cương quyết mạnh mẽ, nói một không hai, dứt khoát cực kỳ, quật cường lại cứng đầu, tất cả đều làm một thằng đàn ông như tôi thấy xấu hổ.
Trâu Oánh nói: “Đừng nói chuyện tôi và Chu Dương nữa, cậu và Đường Dịch Xuyên thì sao?”
“Tôi và Đường Dịch Xuyên?” Tôi cố nén đau lòng, nói lời đùa cợt, “Trên tòa cậu ấy là bên truy tố, tôi là bên bào chữa, dưới tòa cậu ấy là nhân viên chính phủ, tôi là kẻ làm công đóng thuế, quan hệ của chúng tôi vừa đối lập vừa thống nhất, tôi còn phải hát bài ‘Cung dưỡng ái tình’ cho cậu ấy nữa cơ.”
Trâu Oánh bị tôi chọc cười, cô ấy nói nghe giọng điệu cậu như vậy hẳn là đã nguôi ngoai, sao tôi lại không tin nhỉ.
Tôi không đáp lại cô ấy, chỉ nói rằng tôi không ngờ hai người lại thân nhau như thế.
“Sau khi tốt nghiệp thì không liên lạc với nhau, ba năm trước mới tình cờ gặp lại, lần đó viện phúc lợi của chúng tôi tiến hành hợp tác xây dựng Đảng với Chi cục số 2 của viện kiểm sát, tôi nhận ra tình trạng của cậu ấy không ổn.
Lúc đó cậu ấy đang uống một loại thuốc giảm đau dễ gây nghiện,” Đôi mày thanh tú của Trâu Oánh nhíu lại, nắm tay cũng siết chặt hơn, “mỗi lần đều nốc một nắm lớn như