Bàn tính nhỏ của tôi bắt đầu từ một ván “mạt chược trong ngành”.
Rằng thì là mà có một đàn anh cùng trường đại học Luật họ Diêu nhờ tôi móc nối quan hệ với Đường Dịch Xuyên vì một vụ án cưỡng hiếp bé gái vị thành niên.
Thân chủ của anh ta là một tên giàu đời hai, đã bỏ tiền ra để hòa giải với cha mẹ cô bé, bóp méo khẩu cung, ý là khi hai người phát sinh quan hệ tình dục lần đầu thì cô bé đã tròn mười bốn tuổi, với lại hai bên đều tự nguyện.
Vụ án vừa được chuyển sang Chi cục số 2 của Viện Kiểm sát Thành phố, đàn anh Diêu hi vọng Đường Dịch Xuyên chừa đường lui cho thân chủ mình, kết thúc vụ án bằng quyết định không khởi tố từ viện kiểm sát.
Mấy năm nay, có rất nhiều đàn anh đàn em muốn đi cửa sau dựa vào mối quan hệ của tôi, rồi cuối cùng tất cả đều thất vọng mà về.
Nhưng đàn anh Diêu này lại vẫn khăng khăng không nghe khuyên can.
Tôi bảo Đường Dịch Xuyên chính trực thanh liêm không nhập nhằng dấm dúi, dù cho cha ruột cậu ta đứng trước vành móng ngựa thì cậu ta sẽ vẫn cân nhắc mức hình phạt từ nặng trở lên, đàn anh vẫn nên xác định thực tế là phải lên tòa đi thôi.
Thế nhưng anh ta lại nhất quyết không nghe, kêu là thằng nhãi mày đừng có vờ vịt với anh, hồi đại học chú mày bị một đám xã hội đen tìm người đánh nhau, may mà anh đây với người qua đường cùng nhau khiêng mày vào viện, không có anh đây thì năm đó thằng nhãi mày đã toi cơm rồi, làm gì đến lượt được làm người nhà của công tố viên, cỏ mọc trên mộ có khi phải cao đến vài mét.
Không cho người này tự đâm đầu vào tường thì rõ ràng anh ta sẽ còn không bỏ qua.
Vậy nên tôi vui vẻ đồng ý, hẹn Đường Dịch Xuyên tới nhà mới của anh ta làm khách.
Hàn huyên một hồi, qua ba vòng rượu, đàn anh Diêu bỗng đề nghị chơi mạt chược, vẻ mặt lấm lét hỏi công tố viên Đường có biết chơi không?
Đương nhiên Đường Dịch Xuyên biết chơi, từ hồi mới chỉ là một công tố viên tép riu, cậu ấy đã từng chơi hai ván với mấy vị lãnh đạo thích cờ bạc.
Đường Dịch Xuyên có thể hút thuốc, uống rượu, đánh bài, đánh mạt chược, thậm chí còn chơi tốt, nhưng tuyệt đối không mê đắm hay nghiện ngập, không phải vì cần thiết cho công việc thì bình thường cậu ấy thậm chí còn không dính tới.
Đây chính là điểm mà tôi phục ở cậu ấy.
Có thể phán đoán tình hình một cách chuẩn xác, sinh ra ở chốn quan trường vẩn đục, rồi lại có thể tự chủ bước ra không nhiễm mùi bùn.
Bàn mạt chược này cược khá lớn, Đường Dịch Xuyên biết rõ đối phương định mượn việc này để hối lộ nhưng cũng không vạch trần, anh mỉm cười nói: “Luật sư Diêu hơi ki bo đó.”
Đàn anh Diêu tưởng Đường Dịch Xuyên muốn nâng giá thì lập tức cược thêm, sau đó liên tục nã pháo cho Đường Dịch Xuyên hồ bài, tính tổng cộng thì anh ta và trợ lý đã thua tới hai trăm ngàn.
Kết thúc cuộc chơi, Đường Dịch Xuyên sờ hai tay lên cổ, ngoắc ngoắc cổ nhìn như có vẻ hài lòng, sau đó cậu ấy lấy điện thoại ra gọi cho Trung tâm cứu trợ phụ nữ và trẻ em thành phố.
Ngay trước mặt hai gã đàn ông đang thầm đắc ý, cậu ấy dùng danh nghĩa cá nhân của đàn anh Diêu để quyên góp hết toàn bộ “khoản tiền hối lộ” này.
“Ơ… Công tố Đường…” Đàn anh Diêu quay phắt lại, tỏ ý cầu cứu với tôi, “Ngọc Trí… Thế này là sao…”
Tôi thầm nhịn cười, chỉ nhún vai như bình thường, tỏ vẻ bản thân cũng hết cách.
“Tôi thay trung tâm cứu trợ gửi lời cảm ơn luật sư Diêu đã hào phóng quyên tiền.” Đường Dịch Xuyên đứng dậy, “Hôm nay cũng quấy quả lâu rồi, tôi với Ngọc Trí xin phép.”
Nói xong, cậu ấy đi không quay đầu lại.
Về sau đàn anh Diêu hẹn riêng tôi ra, vừa thấy mặt đã nhiếc