Chó dữ xông tới thẳng mặt, mẹ già con thơ nhà Trần Tiểu Liên còn ở đằng sau lưng, dù thế nào cũng không thể bỏ lại bọn họ.
Tôi quơ bừa lấy một thanh gỗ bỏ đi trên mặt đất dọa dẫm hai con súc vật kia, cố gắng dồn hết toàn bộ sự chú ý về phía mình.
Quả nhiên một con chó dữ bị chọc giận bổ nhào về phía tôi, bị tôi ngăn lại kịp thời bằng gậy gỗ, một con khác thì tranh thủ tấn công về phía bắp đùi, lại bị tôi nhanh mắt rút về, một đạp văng xa.
Đợt tấn công đầu tiên không trúng mục tiêu, hai con chó dữ vừa sủa vừa giằng co với tôi một hồi, sau đó chúng bỗng nhảy chồm lên bắt đầu đợt tấn công thứ hia.
Tôi vật lộn với hai con chó dữ bên đường, thật sự không có tí ngầu nào, người thắng chó, nói ra chẳng hề vẻ vang, mà nếu thua, thì bách nhục.
Chẳng biết tự khi nào, dân chúng đứng hóng hớt ngày một nhiều lên, nhưng trước hai con súc sinh dữ dằn hùng hổ, chẳng một ai dám tiến lên giúp đỡ, chỉ có một cậu trai ngồi xuống nhặt mấy cục gạch ném về phía hai con chó từ đằng xa.
Mặc dù không có tác dụng thực chất nhưng cũng thành công thu hút sự chú ý của một trong hai con, tôi tranh thủ vung gậy lên đánh thật mạnh vào mặt nó – một tiếng kêu thảm thiết xé trời vang lên, con chó bị tôi đánh vào mắt lập tức chạy trối chết.
Tôi nhìn con chó bị thương máu chảy từng dòng, bò trườn về phía xa mà lòng dâng đầy cảm khái: Súc sinh nào có tội gì, có tội thì chính là súc sinh không bằng người mà thôi.
Đám người kia thấy một con bại trận, cuối cùng cũng có can đảm xúm vào, một con chó khác thấy không ổn, không cam lòng sủa hai tiếng về phía tôi xong thì cũng chuồn đi mất.
Thời khắc chỉ mành treo chuông, chỉ lo liều mạng với chó, tôi hoàn toàn không nhận ra trên người đã bị thương chằng chịt, đùi rách một miếng da, máu chảy ròng ròng ngấm đỏ rực cả ống quần, trông vô cùng thê thảm.
Tôi lại nhìn xuống tay mình, gậy gỗ trong tay tôi chắc là phế liệu từ công trình nào đó, đinh ghim cả đống, có một cây đinh cắm sâu vào trong lòng bàn tay tôi, vậy mà tôi lại chẳng hề cảm thấy gì.
May mà mẹ già con thơ nhà Trần Tiểu Liên không bị thương.
Tôi ném cái gậy gỗ nhoe nhoét máu trong tay xuống, cà nhắc đi tới trước mặt cô bé, quỳ nửa người xuống dùng mu bàn tay còn sạch vuốt lên mái tóc nó, dịu dàng hỏi: “Vừa rồi có sợ không?”
Con bé gật đầu rồi lại lắc đầu, bỗng nhiên nó nhoẻn miệng cười với tôi, môi đỏ răng trắng, cực kỳ xinh xắn.
nó nói hình như tôi hiểu được lời mà chú nói lúc trước với tôi rồi.
Từ ngày gặp mặt con bé này, nó đã hỏi tôi rất nhiều lần, rằng có bao nhiêu người nói mẹ nó là con đàn bà độc ác giết chồng, là loại đàn bà hư hỏng phải bị bắn chết, nói đến đây, nó sẽ thấp thỏm vần vò góc áo, hỏi tôi rằng: “Rốt cuộc mẹ cháu có phải là một người đàn bà hư hỏng không?”
“Phản kháng để chiếm được tự do.” Tôi nghiêm túc trả lời nói, “Mẹ của cháu không phải một người đàn bà tồi tệ, kẻ ác thật sự chính là hai tên thả chó kia.”
Thực ra với vết thương nhỏ này, tiêm phòng dại và phòng uốn ván là xong.
Nhưng Hình Minh khăng khăng bắt tôi nằm viện, cậu ta ra dấu bằng ánh mắt với tôi, tôi cũng lập tức hiểu được ý người này – có một câu được truyền trong giới luật sư phái đối chọi, “Giằng co trên tòa, tạo thế ngoài tòa”, công nhận là không uổng sức lực.
Hình ảnh chó dữ cắn xé tôi được người qua đường chụp lại, lập tức lan truyền khắp internet, bộ mặt thật ác độc của chính quyền thị trấn bị phơi bày, cuối cùng cũng kéo được sự chú ý của cư dân mạng tối ngày chỉ lo hóng scandal tình cảm của ngôi sao quay trở về với vụ án Trần Tiểu Liên.
Ngay lập tức, lòng dân sôi sục, ngay cả người nhà bị hại và luật sư ủy thác cũng bị thả chó ra cắn, đối xử tàn nhẫn, đủ để thấy khi đó Trần Tiểu Liên tuyệt vọng tới nhường nào.
Mặc dù chính quyền thị trấn phải chịu áp lực, ra mặt tỏ vẻ “đã đuổi hai bảo vệ thả chó làm bị thương người”, nhưng