- Tối mai chú cùng thằng Tiến xuống bản đón người, tiện thể nghe ngóng xem tình hình thế nào.
- Em biết rồi.
- Xong lô hàng này cho anh em nghỉ nửa tháng, chú cũng vất vả rồi, muốn về thành phố thì đi đi.
Đã ba năm Thế Sơn chưa về thành phố, bản thân anh ta cũng không muốn về đó nữa.
Lão Tư nói xong chống gậy đứng lên, chậm rãi về phòng, chẳng ai nghĩ rằng lão ta từng là người thâu tóm quyền lực hết vùng Tây Bắc này, tiếng tăm vang xa ai cũng kính nể.
Nhưng đó là chuyện của hai năm trước, ở dưới xuôi có một băng phái mới thành lập, bọn chúng manh động và hung hãn hơn nhiều, năm lần bảy lượt tranh giành địa bàn với lão Tư rồi xảy ra hỗn chiến.
Thế Sơn là cánh tay đắc lực giúp lão thanh toán đám tép riêu ngạo mạn, hai năm qua máu đổ không ít, da thịt cũng lưu lại những vết sẹo khó phai mờ, điển hình là vết sẹo ở đuôi mày trái.
Thế Sơn không quan tâm đẹp hay xấu, nhưng vì ánh mắt của một người nào đó mà anh ta cảm thấy tự ti với vết sẹo này.
Sau hai ngày tìm kiếm trong vô vọng, gia đình Kiều Ly bỗng chốc suy sụp.
Mẹ cô không chịu nổi cú sốc quá lớn nên nhập viện ngay ngày hôm sau, chỉ có chị gái Kiều Ly cùng một số giảng viên khác cùng chính quyền địa phương vẫn tiếp tục tìm kiếm.
Mỹ Hạnh cũng xông xáo thức trắng hai ngày liền đi tìm cùng mọi người.
Cô ta biết Kiều Ly còn sống, đó chính là quả bom nổ chậm khiến Mỹ Hạnh thấp thỏm không yên.
- Chị ăn chút gì đi, sáng giờ chị chưa ăn gì hết.
- Ừ, cảm ơn em.
Mỹ Hạnh đặt tô mì lên bàn rồi rầu rĩ ngồi xuống.
Không một ai nghi ngờ cô ta, thậm chí gia đình Kiều Ly còn cảm kích vì sự nhiệt tình của Mỹ Hạnh trong mấy ngày vừa rồi.
Một người đàn ông ăn mặc bảnh bao từ ngoài chạy xộc vào, vẻ mặt hoảng hốt gấp gáp hỏi.
- Chị Nga, vẫn chưa tìm được tung tích gì của Kiều Ly sao?
Cái lắc đầu của người phụ nữ đang trầm ngâm khiến Mạnh lảo đảo ngồi phịch xuống ghế.
Không ai nói với anh ta chuyện Kiều Ly mất tích, chỉ khi gọi cho cô mãi nhưng không được anh ta mới gọi cho Mỹ Hạnh thì nghe tin sốc này.
- Làm gì có chuyện Kiều Ly đi ra ngoài một mình mà không xin phép giáo viên hướng dẫn chứ, cô ấy đâu phải người không biết phải phép như vậy.
- Con bé mang theo máy ảnh, có thể nó thấy cảnh ở đây đẹp nên muốn đi tham quan, nhưng chị cũng nghĩ giống em, Kiều Ly không tự ý bỏ ra ngoài một mình.
Mỹ Hạnh xanh mặt, cố tỏ ra bình tĩnh vờ hỏi.
- Chị và anh Mạnh nghi ngờ có gì uẩn khuất đúng không ạ?
- Ừ.
- Em cũng thấy lạ lắm, lúc trên xe Kiều Ly rất háo hức, cậu ấy rủ em buổi chiều đi chụp ảnh, hai đứa thống nhất đợi mặt trời lặn sẽ đi gần gần đây.
Nhận phòng xong