Quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời, cùng với một gương mặt bơ phờ ửng đỏ pha lẫn sự vui sướng chính là bộ dạng của Tôn Gia Hoàng ở hiện tại.
Anh ngẩn ngơ nhìn vào khung cảnh diễn ra trước mắt mình mà khó có thể tin được rằng bản thân không phải là đang mơ.
Chẳng biết bằng cách nào thần kỳ nào mà bác Trần, Tử Nghiêm và cả Trịnh Khang nữa...ba người họ có thể khiến cho nhóc con của anh cười lên vậy? Thế giới của anh...cuối cùng cũng lại xuất hiện chút ánh nắng rồi!
"Ông chủ..."-Trần Bách nhận ra Tôn Gia Hoàng đã trở về.
Ông quay sang định chào hỏi thì thấy anh đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu.
Hiểu ý, vị quản gia cũng liền gật đầu không nói nữa.
Lý do mà Tôn Gia Hoàng làm vậy là bởi vì anh muốn được ngắm nhìn nụ cười của người mình yêu thêm một chút nữa, nương nhờ tạm bợ trong niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy của Lâm Dịch Anh hòng xua tan đi những tổn thương chưa kịp chắp vá trong lòng.
Thế nhưng cảm giác cắn rứt, hổ thẹn cứ liên tục bủa vây lấy khiến anh không thể ngừng chua xót.
Gia Hoàng tự trách bản thân chính là nguyên nhân khiến cho cuộc sống bình yên của cậu bị đảo lộn, thậm chí bị hủy hoại đến mức chỉ còn vương lại chút màu sắc của mớ tro tàn xám sịt...!Và đây cũng chẳng rõ là lần thứ bao nhiêu anh tự dày vò bản thân mình như vậy nữa.
Nếu như định mệnh ngang trái không sắp đặt cho cả hai gặp nhau thì nụ cười rạng rỡ đó liệu sẽ mãi nở trên môi cậu chứ?
Tôn Gia Hoàng nghe thấu tiếng lòng mình vỡ vụn.
Vết nứt ấy hóa thành một khoảng không sâu hút cuốn lấy hồn anh.
Màn đêm tối tăm trong tâm trí chợt kéo đến, khiến anh đến cả việc nhìn Lâm Dịch Anh cười cũng thấy cậu thật khốn khổ.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng của Tử Nghiêm đang chào mình thì mới chợt bừng tỉnh.
"Ông chủ...!Ngài đã về rồi sao?"
Có chút thất vọng nhưng cũng thôi, Tôn Gia Hoàng sắp xếp lại mớ hỗn độn trong lòng rồi chầm chậm lê thân thể nhếch nhác, nồng nặc mùi men tiến vào.
Trần Bách thấy thế liền mở miệng nói vài câu, song cũng nhanh chóng chạy đi pha ít nước chanh.
Phòng khách lúc này lại tiếp tục trở về với sự tĩnh lặng vốn có.
Tử Nghiêm và Trịnh Khang rất nhanh đã khôi phục bộ dáng nghiêm túc của hai vệ sĩ, Lâm Dịch Anh dừng việc tập đi, và tiếng cười nói vui vẻ vừa mới diễn ra vài phút trước cũng không còn được nghe thấy nữa.
Chỉ có mỗi Tôn Gia Hoàng là mãi quanh quẩn trong vòng lặp của chút dư âm ít ỏi còn đọng lại...đọng lại trên nụ cười rạng rỡ của cậu, và đọng lại cả trong trái tim khao khát hơi ấm của anh.
Chậm rãi từng bước chân, Tôn Gia Hoàng đi đến chiếc sofa nơi có bóng dáng của Dịch Anh.
Đứng trước mặt cậu, anh không ngồi lên ghế mà nhẹ nhàng khụy một chân xuống đất; cứ vậy mà ngẩn mặt lên nhìn ngắm một cách say sưa người con trai nhỏ bé kia.
Chợt anh thì thầm: "Dịch Anh...chân em hôm nay...đã có thể đi lại được rồi đúng chứ!?".
Rồi đưa tay lên chạm vào chân cậu, anh lại nói trong sự nghẹn ngào: "Tốt quá!...Em biết không...anh vẫn luôn ghi nhớ và chờ đợi ngày em khỏe lại để có thể cùng nhau đến biển."
"Em à!..."-Vẫn là anh tự mình độc thoại.
Tuy vậy nhưng Tôn Gia Hoàng vẫn không hề dám mong bản thân sẽ nhận lại được bất kỳ lời hồi đáp nào từ Dịch Anh.
Chỉ cần cậu chịu ở đây lắng nghe đã là một sự rộng lượng quá lớn đối với anh rồi.
"Đi biển xong...em có còn muốn đến nơi nào khác nữa không hả Dịch Anh!? Nhất định anh sẽ không từ