Phần mặt khóa của thắt lưng liên tiếp đập vào cơ thể yếu ớt của Lâm Dịch Anh khiến cậu đau đến chết đi sống lại, những vết thương cũ chỉ mới vừa lành sẹo thì nay cái mới lại tiếp tục chồng lên rất thê thảm, âm thanh ai oán từ chiếc miệng nhỏ máu me của cậu phát ra vang vọng cả một căn phòng.
Lâm Dịch Anh giờ đây không còn có thể nói được từ gì nữa, hoàn toàn chỉ là một tiếng hét thất thanh kéo dài văng vẳng kinh dị đến rợn người.
"Sao! Thấy thế nào hả đồ chó, dám tấn công Tôn Gia Hoàng này thì tôi cho cậu chết!"
Tôn Gia Hoàng như một kẻ điên mà cuồng bạo quất tới tấp vào phần đùi của Dịch Anh, sau đó lại chuyển đến đôi bàn tay đang bị treo lên của cậu làm cho phần da ở các đốt xương rách ra phún máu tung tóe.
Chưa thỏa mãn cơn thịnh nộ của bản thân, Tôn Gia Hoàng tháo chiếc cà vạt đang đeo trên cổ ra trực tiếp nhét vào miệng của Lâm Dịch Anh nhằm ức chế tiếng hét của cậu.
Y lấy từ trong ngăn tủ ra một con dao nhỏ từ từ đưa tới trước gương mặt lắm lem nước mắt nước mũi của Dịch Anh mà giở giọng tà mị.
"Ngoan đừng khóc, điều tôi sắp làm chỉ hơi đau một chút thôi! Sẽ khỏi ngay ấy mà."
Một nụ cười không phát ra tiếng nhưng lại man rợ đến lạ thường xuyên thẳng qua cặp mắt đầy nước của Lâm Dịch Anh.
Cậu hãi hùng đến cực độ, cái mặt xanh ngắt liên tục lắc qua lắc lại điên cuồng như muốn xin đối phương hãy tha cho cậu.
"Ưmmmm....ứm....ưmmm."
"Cậu nói gì cơ? Tôi nghe không rõ."
Rõ ràng là Tôn Gia Hoàng đã bịt miệng ngăn không cho Lâm Dịch Anh tội nghiệp có cơ hội được nói nhưng y lại tỏ ra cái vẻ mặt bình thản như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Còn cố tình đặt ra một câu hỏi trêu ngươi Dịch Anh.
"Hmm...không nói gì xem như cậu đồng ý nhé! Tôi sẽ làm nhanh thôi."
"Ưmmm...ưmmm." (Đừng mà, đừng làm vậy với tôi.
Tôi sợ lắm, tôi sai rồi, tôi xin lỗi anh.)
Cây dao trong tay Tôn Gia Hoàng chạm nhẹ vào bắp tay trắng mịn của Lâm Dịch Anh một phát khiến cậu giật nảy người, nước mắt ngày càng tuông ra nhiều hơn đến nỗi nhòe đi không còn nhìn rõ được nữa.
Mọi lời khẩn cầu tha thiết của cậu bé đều bị chiếc cà vạt khốn kiếp kia biến thành những âm thanh rên ư ử không thể nào hiểu được.
Tôn Gia Hoàng vì sự căm phẫn bùng cháy của bản thân che mờ lý trí nên cũng chẳng thèm đoái hoài tới ánh mắt thảm thương cầu cứu của cậu.
Anh thẳng tay rạch một nhát thật dài lên cánh tay nhỏ bé đó nhưng không hề sâu, chỉ đủ để khiến Lâm Dịch Anh cảm nhận được đau đớn.
Tiếp theo đó là vô số đường dích dắc được y khắc lên đùi cậu, máu me từ cả tay và chân Dịch Anh đồng loạt chảy ra nhuốm đầy cả thân xác hoang tàn ấy, Lâm Dịch Anh lúc này trông chẳng khác gì một tấm lụa bị người ta treo lên mà tha hồ chà đạp dày xéo đến mức te tua tơi tả.
Mãi cho tới lúc Lâm Dịch Anh không cầm cự nổi nữa mà ngất lịm đi thì Tôn Gia Hoàng mới chịu dừng những hành động bi3n thái đó lại.
Y bỏ mặc cậu vẫn còn bị treo lơ