Lâm Dịch Anh nhìn cha mình bị trói ở phía vách tường bên kia mà tựa như cách xa nghìn trùng.
Trong lòng mừng thầm, thì ra cha vẫn còn sống, cha không hề bỏ rơi cậu.
"Cha....!cha ơi cha có đau lắm không? Con cứ ngỡ cha đã bỏ rơi con rồi chứ...huhu."
"Dịch Anh ngốc...!sao cha lại nỡ lòng mà làm vậy với con trai bé bỏng của ta chứ, con ngoan đừng khóc nữa, nín đi cha thương con......AAAA."
Một cú đấm mạnh mẽ bất ngờ thúc vào bụng của Lâm Quốc Minh khiến hắn ta thét lên đau đớn, cơn đau ngay lập tức xâm chiếm tâm trí của hắn khiến cho việc nhìn nhận mọi thứ xung quanh cũng trở nên mờ mịt.
Huyết tươi từ cổ họng lần nữa lại phun ra tung tóe.
"Diễn cái trò mèo khóc chuột như vậy đã đủ chưa?"
Một giọng nói trầm lạnh đến kinh người vang lên va vào màng nhĩ của Lâm Quốc Minh, nó phá tan cái sự mơ hồ hiện tại trong đầu hắn.
Cố gắng nâng cặp mí nặng trĩu của bản thân lên để tìm kiếm chủ nhân của giọng nói vừa rồi, Lâm Quốc Minh có chút giật mình khi bắt gặp có một ánh mắt màu bạch kim chất chứa đầy sự khinh bỉ đang chăm chăm vào mình.
Hắn lúc này cảm thấy khó hiểu vô cùng, kẻ trước mắt hắn là ai thế kia? Sao hắn không hề có chút ấn tượng nào vậy? Rõ ràng là cả hai chưa từng gặp nhau cơ mà sao lại làm ra những chuyện kinh khủng như thế này với hắn và Dịch Anh?
Nhưng Lâm Quốc Kinh nào có ngờ được con người đang hiện diện trước mặt mình lúc này chính là con trai của người bạn chí cốt mà năm xưa chính hắn đã ra tay sát hại-Tôn Gia Khải.
Không nhận ra thì cũng phải thôi, thời điểm Lâm Quốc Minh gây ra tội ác với Tôn gia thì Tôn Gia Hoàng chỉ mới là đứa bé mười tuổi.
Mười lăm năm trôi qua rồi đến cảnh vật xung quanh còn thay đổi, mầm non còn có thể phát triển thành một cổ thụ to lớn thì huống chi là con người.
Đầu óc Lâm Quốc Minh giờ đây chỉ hoàn toàn là một mớ hỗn độn không có lời giải đáp, hắn gắng gượng chút sức lực kém cỏi còn lại hỏi người kia:
"Mày...mày là ai? Sao lại đối xử với tao và cả Diệp Anh con tao như vậy?"
Cẩu ngôn vừa dứt, Tôn Gia Hoàng nổi cơn thịnh nộ ban cho Lâm Quốc Minh một nắm đấm như trời giáng khiến hắn lệch đầu sang một bên thoi thóp như sắp chết.
"Mẹ kiếp! Loại chó như mày con dám mở mồm ra sủa được như vậy với tao à?"-Tôn Gia Hoàng nghiến răng ken két.
Anh trở nên điên tiết đến đáng sợ, con quỷ dữ trong người thừa thế chiếm đoạt đi quyền kiểm soát của anh mà thao túng lấy con người đang bốc lửa ấy.
"Mở to cặp mắt chó mày ra mà nhìn tao cho kĩ Lâm Quốc Minh...nhìn mặt Tôn Gia Hoàng này và ngẫm lại xem năm xưa mày đã gây ra những chuyện tán tận lương tâm gì với cha mẹ tao!"
Lâm Quốc Minh dường như sựt nhớ ra điều gì đó, ánh mắt lờ đờ của hắn bỗng chốc trợn lên như sắp rớt ra ngoài.
Trong đầu hắn lúc này cứ tràn ngập hình ảnh vụ thảm sát năm đó mà chính hắn là kẻ chủ mưu, hai tai cũng văng vẵng lên sáu chữ "Tôn Gia Khải, Hà Hiểu Lợi" không ngừng nghỉ.
Tôn Gia Hoàng thông qua sự im lặng từ nãy đến giờ cũng nhận ra Lâm Quốc Minh đã nhớ hết mọi chuyện.
Chất giọng lạnh lẽo từ miệng của