Nhất Phong đi về phòng, hắn cảm thấy chẳng còn hứng thú với những ả nhân tình kia.
Đưa tay mở khóa cửa, tiếng lạch cạch vang lên nặng nề, hắn bị màn tối đen che đi tầm nhìn.
Hạ Linh ngồi co rúm trong góc phòng, đôi tay vẫn in hằn dấu đỏ ôm lấy đầu cảnh giác.
Hình ảnh của cô bây giờ khiến người ta nhìn vào thấy vừa thương vừa xót xa, nhưng Nhất Phong lại nhìn cô với ánh mắt vô cảm.
Trông thấy bước chân của Nhất Phong đang tiến vào phía mình, Hạ Linh ngước ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn, tay cô run rẩy ôm lấy cơ thể của mình.
Nhất Phong lại tiếp tục hung bạo, hắn giật cô đứng dậy, Hạ Linh òa khóc, cô chắp hai bàn tay van xin hắn buông cô ra.
Đôi chân gầy guộc cố gắng bám lại sàn nhà, Nhất Phong trừng mắt nhìn cô, hắn lại giơ tay lên định tát, liền khi ấy Hạ Linh giật mạnh tay rồi ôm lấy đầu che lại.
Sự lạnh lẽo trong đáy mắt Nhất Phong có chút xao động, hắn thấy hình bóng của hắn lúc nhỏ.
Một lần hắn cầm con dao gọt hoa quả cố tình cứa vào tay của Mỹ Xuân, cha của hắn đã không ngại tay mà tát hắn.
Nhất Phong khi ấy cũng đã lấy tay che đầu, cũng đã ngồi co người lại chịu trận.
Nhưng hắn không la hét, không van xin ông ấy dừng tay.
Ngay cả khi hắn bị nhốt phạt trong phòng tối, nước mắt của hắn cũng không hề rơi xuống.
Trong đầu của đứa trẻ năm tuổi khi ấy chỉ có căm ghét cha mình, căm ghét người phụ nữ Mỹ Xuân đã làm hắn mất đi người mẹ.
Hạ Linh còn đang ú ớ thì cô cảm giác một bên vai nặng trĩu, Nhất Phong đang gục đầu xuống vai của cô.
Hạ Linh giật mình khi tiếng Nhất Phong vang lên bên tai.
"Cô còn động đậy, tôi đánh gãy chân cô!"
Hắn không nói gì thêm, chỉ đứng gục đầu lên vai cô, đôi tay đang buông thõng chợt đưa lên ôm lấy Hạ Linh.
Kẻ độc đoán như hắn, máu lạnh như hắn.
Có lẽ chỉ vì đang nhớ mẹ mà trở nên như vậy.
Đôi chân của Hạ Linh tê mỏi, cô sắp đứng không vững vì sức nặng của Nhất Phong.
Sáng hôm sau, Hạ Linh mở mắt bởi ánh nắng sớm chiếu vào, cô dụi mắt nhìn thấy trần nhà mới biết mình đang nằm trên giường của Nhất Phong.
Định ngồi dậy thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho cô