Lạc Phượng Minh bị đánh mặt quay sang một bên, phun ra một búng máu, nhắm hai mắt lại.Trên gương mặt trẻ tuổi non nớt có thêm một vết máu đỏ sẫm.Mặc dù nhắm mắt lại, Tạ Cẩm Phi vẫn cảm nhận được sự thù hận và tuyệt vọng trong lòng cậu ta.Hạng Băng TưlôiLạc Phượng Minh mấy lần, có lẽ vì cảm thấy vô vị, ném roi xuống, đưa tay lấy một sợi dây treo chuông từ trên giá bên cạnh.Cuối của chuông là một cái kim rất dài.Hạng Băng Tư cầm chuông, đưa tay nắm lấy điểm đỏ trên ngực Lạc Phượng Minh, châm xuống.Cây châm rất dài, đâm thủng vào điểm đỏ đó, máu tươi theo chuôngmàubạcchảy xuống, tí tách nhỏ trên mặt đất.Lạc Phượng Minh rốt cục không nhịn được, lớn tiếng kêu to.Hạng Băng Tư thì lại cất tiếng cười to, ngón tay chọc vào cái chuông trên ngựcLạc Phượng Minh.Theo tiếng chuông "Keng kengkeng", cơ thể Lạc Phượng Minh lại co giật, cuối cùng rốt cục không chịu nổi, gục đầu xuống, hôn mê bất tỉnh.Gương mặt Hạng Băng Tư lóe lên một tia khinh bỉ, mắng một câu vô dụng, bỏ qua Lạc Phượng Minh, đi tới bên giường.Trên giường, mộttiểu nam sinh mười mấy tuổi khác, cũng không mặc quần áo.Thấy Hạng Băng Tưđi về phía cậu, lập tức lấy lòng tới gànHạng Băng Tư, tựa vào ngươiHạng Băng Tư, cơ thể mềm mại như rắn nước, động tác yêu mị, ánh mắt câu người.Hạng Băng Tưsờ mặt cậu ta mấy cái, cởi quần áo, từ trong ngăn kéo lấy ra một thứ gì đó, thắt ở trên eo, sau đó đưa tay vỗ mông của tiểu nam sinh kia.Trên mặt tiểu nam sinh qua lóe lên tia e ngại, nhưng vẫn lấy lòng, ngoan ngoãn lê thân qua, nằm lỳ ở trên giường.Một lát sau, tiểu nam sinh kia phát ra tiếng kêu thảm thiết.Gương mặt Hạng Băng Tưhiện lên vẻ khát máu, càng ngày càng hưng phấn, càng ngày càng sục sôi.Tạ Cẩm Phi xem đến tê cả da đầu, chỉ vào điện thoại di động củaTạ Vân Lâm, há mồm lè lưỡi: "Này, đây là cái gì?"Tạ Vân Lâmtứcgiận ngón tay run rẩy, dù đã cố gắng khống chế nhưng cũngkhông ngăn được giọng nói tức giận: "Này còn không nhìn ra được sao? Đây là trả thù củaCố Quân Trục! Bây giờ trên internet toàn là thứ này, xóa cũng không hết!Thế này là xong rồi, tổ tông tám