Canh bổ tình yêu của Diệp Tinh Bắc rất được hoan nghênh.Hai người đàn ông một lớn một nhỏ như thi đấu, người lớn uống một bát lớn, đứa nhỏ uống một bát nhỏ, mỗi người uống ba bát.Cậu bé uống cái bụng nhỏ căng tròn, dựa vào ngực Cố Quân Trục, sờ bụng mình, "Mẹ giỏi nhất, uống ngon lắm ạ, ngày mai còn muốn uống!"Diệp Tinh Bắc nấu chính là canh nấm Bát Trân, canh đều là thứ bổ dưỡng, cậu thích uống, Diệp Tinh Bắc cầu mà không được, cười đáp ứng: "Được, ngày mai lại nấu cho Tiểu Thụ."Cố Quân Trục xoa đầu cậu bé, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.Diệp Tinh Bắc: "...... Ách, ngày mai cũng nấu cho anh."Cố Quân Trục vừa lòng, cong cong khóe môi, cúi đầu vén áo cậu bé lên, gõ cái bụng nhỏ của cậu bé: "Cha gõ gõ, dưa hấu chín chưa? Chín liền có thể cắt!"Cậu bé ôm bụng cười, "Chưa chín chưa chín, để con xem cha chín chưa!"Cậu bé xoay người, cưỡi trên người Cố Quân Trục, vén áo Cố Quân Trục lên, thấy cơ bụng tám múi xinh đẹp."Oa!" Mắt cậu bé lấp lánh, "Cơ bụng! Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám! Cơ bụng tám múi cơ! Cha thật là lợi hại!"Diệp Tinh Bắc: "......"Hai ngày này câu nghe được nhiều nhất chính là con trai kinh hô: Cha lợi hại nhất.May mắn lúc này anh hai cô không ở đây, bằng không lại muốn vỗ trái tim nhỏ ai oán cháu ngoại bảo bối của anh có cha quên bác.Ngày đó ở nhà hàng buffet, anh hai cô nghe câu "Cha lợi hại nhất", suýt tắc nghẽn cơ tim.Cậu bé kinh ngạc cảm thán vươn tay nhỏ, sờ sờ trên từng múi cơ bụng, sau đó tiếp đón Diệp Tinh Bắc: "Mẹ, mau tới mau tới, cha thật là lợi hại, có cơ bụng tám múi!"Cậu bé đầy mặt kiêu ngạo, thật giống như người có tám múi là cậu.Cậu vội vã khoe khoang, chia sẻ kiêu ngạo của cậu