Nếu cô ta không phải cháu nội cháu ngoại ruột của bọn họ, bọn họ không thể nhẫn tâm buông tay mặc kệ, nếu không thì, chỉ bằng những chuyện cô ta làm, bọn họ cũng muốn tự tay giết chết cô ta.Nếu cô ta không muốn tuổi già sống trong ngục giam, con đường duy nhất chính là cầu xin Cố Quân Trục tha thứ.Ông nội và ông ngoại cô ta nhờ Tạ Vân Lâm cùng Tạ Cẩm Phi dẫn cô ta tới Cố gia xin tha.Cô ta không có biện pháp, đành phải tới.Đi vào phòng khách, cô ta không nhịn được ngẩng đầu nhìn thoáng qua.Trước mặt cô ta, Diệp Tinh Bắc ngồi bên cạnh Cố Quân Trục.Vết thương trên mặt cô đã đỡ bảy tâm phần, không thể thấy rõ.Khuôn mặt xinh đẹp tinh tế ánh sáng bắn ra bốn phía, khí chất u nhã, thanh linh xuất trần, xinh đẹp không gì sánh được.Ngày đó, ở khách sạn, cô ta đứng, Diệp Tinh Bắc quỳ, cô ta cầm dao, Diệp Tinh Bắc quỳ gối dưới chân cô ta, chỉ có thể mặc cô xâu xé.Nhưng hôm nay, Diệp Tinh Bắc ưu nhã tự phụ ngồi bên cạnh Cố Quân Trục, như nước trong phù dung, linh hoạt kỳ ảo thoát tục, không dính bụi trần.Mà cô ta, lại nghèo túng đến chủ động tới cửa xin tha.Tạ Vân Lâm đánh vỡ trầm mặc, chào hỏi Cố Quân Trục: "Ngũ ca, tôi dẫn em họ Tiểu Tư tới xin lỗi anh và phu nhân của anh, chuyện ngày hôm qua đều là Tiểu Tư không đúng, cô ấy tuổi còn nhỏ, dễ dàng xúc động làm hại quý công tử, sau khi trở về, chúng tôi đã giáo huấn cô ấy, về sau chúng tôi khẳng định bồi thường gấp bội, còn mong Ngũ gia nể tình Tiểu Tư tuổi còn nhỏ, tha thứ cô ấy lần này!"Sau khi nói xong, anh nhìn về phía Hạng Băng Tư.Hạng Băng Tư cắn cắn môi, cúi đầu, hai đầu gối cong lại, khuất nhục quỳ xuống.Nếu có thể, cô ta thật không muốn quỳ.Cô ta đã từng là thiên kim đại tiểu thư cao quý nhất thủ đô.Vô số thiếu gia danh môn thích cô ta, đối cô ta xua như xua vịt, hy vọng có thể cưới cô ta làm vợ.Cô ta như thiên nga trắng cao quý, ưu nhã ngẩng đầu, khinh thường nhìn lại mọi người.Nhưng hôm nay,