Cô vừa tức giận vừa buồn cười, dùng sức đẩy anh: "Cố Quân Trục, năm nay anh mấy tuổi hả? Trẻ con ngủ trưa cũng không làm ầm ĩ, sao anh còn chẳng bằng trẻ con?""Tôi không làm ầm ĩ!" Cố Quân Trục sờ sờ mặt cô, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười long lanh sóng nước: "Làm người phải coi trọng chữ tín! Tôi đang chứng thực đồng ý lời hứa với cha, cùng em nỗ lực sinh con!""......" Diệp Tinh Bắc dùng sức kéo anh, "Anh tránh ra cho tôi! Tiểu Thụ ngủ trưa không sâu, anh đừng làm loạn!"Cố Quân Trục vuốt khuôn mặt cô cười, "Đến đêm lại làm loạn?"Diệp Tinh Bắc: "...... Khi nào cũng không được làm loạn!"Cố Quân Trục đường hoàng đứng đắn: "Em đã đồng ý sinh cháu cho cha, không làm loạn sinh con thế nào?"Diệp Tinh Bắc đỏ mặt, đôi tay chống ngực anh nói: "Lúc ấy Tiểu Thụ ở đó, tôi không nói như vậy thì làm thế nào? Chẳng lẽ tôi còn có thể nói, tôi và anh là vợ chồng giả, tôi không định sinh con cho anh?""Tôi mặc kệ lúc ấy em vì sao đồng ý với cha tôi," Cố Quân Trục nói: "Dù sao làm người phải nói chuyện chắc chắn, em đồng ý sinh cháu cho cha tôi, hai ta phải nắm chặt thời gian nỗ lực."Diệp Tinh Bắc mặt đỏ tai hồng, dùng sức đẩy anh: "Cái anh này sao lại vô lại như vậy? Anh tránh ra! Tôi đã nói, anh để tôi suy xét đã!""Suy xét bao lâu?" Cố Quân Trục nhướng mày: "Một ngày? Hai ngày? Ba ngày?"Diệp Tinh Bắc vạch đen: "Sinh con là chuyện suy nghĩ một hai ngày là có thể quyết định sao? Cố Quân Trục anh lớn rồi, đừng vô cớ gây rối được không?""Sao lại không thể?" Cố Quân Trục nói: "Tôi chẳng cần dùng đến một ngày, ba giây tôi đã quyết định để em sinh con cho tôi!"Diệp Tinh Bắc: "...... Vậy chỉ có thể chứng tỏ anh vô trách nhiệm!""Ai nói?" Cố Quân Trục không phục, "Em xem anh làm cha Tiểu Thụ rất tốt mà? Em đi hỏi thăm mà xem, ta Cố Ngũ gia sống hai