Nước mắt cô điên cuồng rơi xuống, khàn giọng: "Diệp Tinh Bắc, năm đó tôi mới có mười sáu tuổi, tôi mới có mười sáu tuổi! Tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ, cái gì tôi cũng không hiểu, lúc đó tôi cái gì cũng không hiểu, không cẩn thận làm sai một vài chuyện, tại sao cô vẫn giữ lấy không buông tha, muốn trả thù tôi một cách tàn nhẫn như vậy sao?Tại sao?"Làm sụp đổ tòa nhà của Giang gia.Nếu cô không tự cho mình một lối thoát, cô sợ sẽ mắc nợ toàn bộ người nhà họ Giang, không còn gì cả.Cô không dễ dàng gì mới có thể tìm đường lui cho mình, nhưng rồi lại bị Diệp Tinh Bắc làm hỏng.Tạ Cẩm Phi không cần cô nữa.Cô không đượclàm nhị thiếu phu nhân Tạ gia nữa!Hi vọng tan vỡ, lên voi xuống chó, cô như đã sụp đổ."Đứa trẻ mười sáu tuổi?" Diệp Tinh Bắc lạnh nhạt gật đầu cười: "Được, dù cho lúc cô mười sáu tuổi vẫn là một đứa trẻ, vậy bây giờ thì sao? Bây giờ cũng là đứa trẻ?""Bây giờ tôi không phải là trẻ con!" Giang Tư Duhét lên vớiDiệp Tinh Bắc: "Tôi đã hối cải để làm còn người mới! Tôi biết tôi khi còn bé làm một số việc không đúng, sau khi lớn lên tôi đã thay đổi rồi! Ai khi còn bé không phạm sai lầm? Lẽ nào chỉ cần làm sai một chuyện thì phải gánh vác cả đời? Tôi làm sai một chuyện, cô liền muốn phá hủy cuộc đời của tôi?""Hối cải để làm người mới? Không phảichứ?" Diệp Tinh Bắc trào phúng cong môi: "Nếu như cô hối cải làm người mới, vậy ai đã dùng thuốc đánh ngất tôi, sắp xếp cho tôi vàCố Quân Trụcngủ cùng nhau?"Giang Tư Du sửng sốt một hồi.Cô... Cô đã quên chuyện này!Diệp Tinh Bắc bây giờ đang sống rất tốt.Cố Quân Trụcvẫn còn sống sót, vào giờ phút này đang ngồi đối diện cô.Cô quên lúc trước cô đã sắp xếp choDiệp Tinh Bắc và Cố Quân Trụcngủ với nhau, vì muốnDiệp Tinh Bắc thay cô làm quả phụ.Máu cô dồn lên mặt, đôi môi mấp máy nhưng một chữ cũng không nói ra được.Tạ Cẩm Phi thiếu kiên nhẫn vung tay cô ra: "Giang Tư Du, tôi thừa nhận, trước đây tôi đúng là có chút tình cảm với cô, cô xinh đẹp đúng kiểu tôi thích, nhưng tôi không thể không nói