"Cái này tạm thời cô không cần lo lắng, " Cố Quân Trục nói: "Chỉ cần cô không chủ động giải trừ hôn ước, tôi sẽ vẫn chăm sóc mẹ con cô."Diệp Tinh Bắc cười cười, không nói gì.Cô chỉ có thể nói... Chỉ hy vọng như thế.Tình yêu này, thí dụ như gió sớm, ví như sương mai, tới lại đi.Bây giờ Cố Quân Trục nói chắc chắn như vậy, bất quá là anh chưa gặp được người định mệnh thôi.Một ngày kia, anh gặp được người trong lòng, người muốn kết hôn, cô cùng Tiểu Thụ chỉ có thể nhường đường cho người trong lòng anh.Cố Quân Trục là người cực thông minh.Diệp Tinh Bắc chỉ là nhẹ nhàng cười một tiếng, anh liền biết trong lòng Diệp Tinh Bắc suy nghĩ cái gì.Thanh âm của Diệp Tinh Bắc có phần châm biến còn có chút tự giễu cười, giống như là đuôi mèo, trong lòng Cố Quân Trục nhẹ nhàng một phen.Tim Cố Quân Trục vừa động, vượt qua tiểu tử kia, ghé vào bên người Diệp Tinh Bắc."..." Diệp Tinh Bắc đẩy anh, thấp giọng quát lớn: "Cố Quân Trục, anh điên rồi? Anh tránh ra! Chúng ta không phải, chúng ta chỉ là giả làm vợ chồng, tôi không bao giờ làm nghĩa vụ vợ chồng!"Cố Quân Trục nhẹ nhàng cắn một cái trên ngón tay cô, cười quái dị: "Bảo bối, em lớn tiếng chút, đánh thức Tiểu Thụ, cho thằng bé biết, anh chỉ là giả mạo cha của thằng bé...""Hẳn không, buổi tối con trai ngủ, ngủ say sét đánh cũng không tỉnh, bị người ôm đi cũng không biết..." Tuy Diệp Tinh Bắc miệng nói như vậy, nhưng vẫn bất an quay đầu nhìn thằng bé liếc mắt một cái."A...?" Cố Quân Trục nhíu mày cười nhẹ: "Sét đánh đều bất tỉnh? Nói như vậy, nếu anh nghĩ muốn làm chuyện trẻ con không nên xem, cũng không cần bận tâm đến thằng bé?""..." Hai tay Diệp Tinh Bắc dùng sức chống đẩy trong ngực anh, gầm nhẹ: "Cố Quân Trục, anh đừng làm loạn! Anh làm loạn tôi liền trở mặt đó! Tôi thực trở mặt rồi !"Cố Quân Trục cười cười, ngón tay cuồn