"Vì cái gì?" Diệp Tinh Bắc khẽ nhíu mày: "Chẳng lẽ không đúng bởi vì Giang Chính Hành không có năng lực hay sao?""Cũng không phải. " Cố Quân Trục cong môi, khoan thai nói: "Nhân phẩm của Giang Chính Hành tuy không được, nhưng năng lực vẫn xuất chúng, có tâm kế có thủ đoạn cũng đầy đủ nham hiểm, nếu không có người cố gắng nhằm vào ông ta, ông ta liền không thể đem nhà họ Giang phát triển, bảo vệ tên tuổi nhà họ Giang giàu đệ nhất ở Giang Thành lại vẫn dư dả!"Diệp Tinh Bắc mở to hai mắt: "Anh nói có người cố gắng đối phó nhà họ Giang sao? Người nào? Người nào cố gắng nhằm vào nhà họ Giang?"Cố Quân Trục cười cười, trong mắt ánh sáng lưu chuyển: "Em hôn tôi một phen, tôi sẽ nói cho em biết!""..." Diệp Tinh Bắc trợn trắng, đưa tay tắt đèn, chuyển người lại, đối mặt với Tiểu Thụ đưa lưng về phía anh, lạnh như băng nói : "Đi ngủ!"Cố Quân Trục cười nhẹ, chống đỡ đứng dậy, hôn xuống hai gò má của cô "Em để cho tôi hôn em một cái, tôi cũng nói cho em!""..." Diệp Tinh Bắc xù lông, mạnh mẽ chuyển người lại, dùng sức đấm anh "Tôi cho anh hôn sao? Để cho sao? Để cho sao? Để cho sao?"Cố Quân Trục bắt lấy cổ tay cô, lôi cô vào trong ngực, Diệp Tinh Bắc bị anh ấn ghé vào ngực anh, vừa động đều đã động không được.Diệp Tinh Bắc lại vẫn chưa từng nằm úp sấp ở trên người đàn ông như vậy.Ngực anh vừa ấm áp vừa rộng lớn, hơi thở tràn đầy trời đất đem cô bao bọc, hai cánh tay thon dài, vòng qua cô , vô luận cô cố gắng vùng vẫy như thế nào, lại không có cách nào trốn thoát.Mặt Diệp Tinh Bắc đỏ bừng, trái tim kịch liệt nhảy động, hai tay dùng sức đẩy anh: "Anh làm gì? Buông! Buông!"Cố Quân Trục nhốt chặt người co, cô đều không cử động được, một tay kia nắm ở cằm của cô "Hư..."Ánh mắt anh mị mị, thần thần bí bí