Diệp Tinh Bắc dùng sức giãy giụa, muốn né tránh, nhưng hai tay bị Tạ Cẩm Phi giữ chặt, áp quỳ trên mặt đất, động cũng không được.Mắt thấy con dao sắp ấn trên mặt cô, cô tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.Nhưng ở khi hết sức nghìn cân treo sợi tóc, có người như tia chớp từ ngoài cửa vọt vào, một chân đá bay con dao trong tay Hạng Băng Tư.Chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng âm thanh như gãy xương, con dao trong tay Hạng Băng Tư rơi xuống đất, Hạng Băng Tư té lăn trên đất, ôm cánh tay nằm trên mặt đất quay cuồng, tê thanh kêu thảm thiết.Tạ Cẩm Phi giận dữ, ngước mắt nhìn người tới: “Không muốn sống nữa đúng không? Dám khi dễ em họ ông đây! Mày……”Lời nói còn chưa dứt, anh ta thấy rõ người tới, tức khắc khàn giọng nói, trợn mắt há hốc mồm, há mồm cứng lưỡi: “Anh Ngũ, Ngũ?”Cố Quân Trục không trả lời, thu chân liền đá về phía ánh.Anh vội trốn ra sau, hai bàn tay vốn giữ Diệp Tinh Bắc liền buông lỏng ra.Có điều chỉ trong nháy mắt, Diệp Tinh Bắc đã được Cố Quân Trục nâng dậy, ôm vào trong lồng ngực.Anh nhìn đến mắt choáng váng.Anh nhìn thấy Cố Quân Trục ôm lấy Diệp Tinh Bắc, trên mặt lộ ra biểu tình đau lòng tức giận, anh bỗng nhiên nhớ tới, hai ngày trước, anh cả anh nói với anh, Giang gia cùng Cố Quân Trục liên hôn.Tục truyền, Cố Quân Trục sắp chết, Giang Chính Hành không nỡ gả Giang Tư Du cùng Giang Lăng Ngữ cho Cố Quân Trục, liền đón Diệp Tinh Bắc trở về, gả Diệp Tinh Bắc cho Cố Quân Trục.Nhưng Cố Quân Trục vừa rồi đá hai phát uy phong lẫm lẫm sát khí hôi hổi, bộ dáng nào như sắp chết?Cho nên, anh, anh vừa rồi giữ hai tay của vợ Cố Quân Trục, để em họ anh hung hăng đánh vợ Cố Quân Trục một trận?Nghĩ đến những truyền thuyết đáng sợ trước kia có quan hệ với Cố Quân Trục, Tạ Cẩm Phi từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xông ra, cả người như là rơi vào động băng, tâm lạnh run.Cố Quân Trục nhìn thấy mặt Diệp Tinh Bắc sưng phù, trong miệng mũi đều đang chảy máu, một loại đau lòng cùng cuồng nộ chưa bao giờ từng có thổi quét trái tim anh, làm anh