Hạng Băng Tư đột nhiên không kịp chuẩn bị, bị va lảo đảo, ngã lăn trên đất.Đứa bé lại giở trò cũ, đặt mông ngồi trên người Hạng Băng Tư, mím môi, vung nắm đấm, nện mạnh lên ngườiHạng Băng Tư, "Bắt nạt mẹ, đánh chết cô, đánh chết cô, đánh chết cô!"Tối hôm qua, tay của Hạng Băng Tư bị Cố Quân Trục đạp gãy, đau muốn ngất đi, còn có Tuyết Nặc và Cố Trì ở bên cạnh giúp đỡ, cô không thể nào phản kháng được, chỉ có thể để mặc đứa bé trút giận.Nhưng hôm nay, cô đã kìm nén tức giận đầy cả một bụng rồi.Bất thình lình bị đẩy đứa bé ngã xuống đất, nện mấy cái, cô phục hồi lại tinh thần, bùng nổ, giơ tay hung hăng đẩy đứa bé ra.Diệp Tinh Bắcđi qua kéo con trai, sợ tay con trai đánh đau, ôm lấy.Nhưng cô đã tới chậm một bước.Chờ đến khi cô đến nơi, Hạng Băng Tư đã đẩy đứa bé ra.Cô vội vã ra đỡ, nhưng lại chậm vài giây, chỉ có thể trơ mắt nhìn đầu con trai đập lên bàn trà.Cô nhất thời kêu lên một tiếng sợ hãi, mặt mũi trắng bệch, đột nhiên nhào tới, run rẩy đỡ con trai từ dưới đất dậy.Cô sờ đầu đứa bé.Máu nhuộm đầy tay.Cô sợ hãi, nước mắt chảy ra, giọng run lên, "Tuyết Nặc!Tuyết Nặc! Nhanh đi tìm bác sĩ!"Đứa bé bị ngã, trước mắt hiện lên toàn sao, nhưng vẫn nỗ lực mở miệng nhỏ, muốn cười vớiDiệp Tinh Bắc, "Mẹ... Con không sao, không đau chút nào."Đứa bé giẫy giụa muốn ngồi thẳng lên lau nước mắt cho Diệp Tinh Bắc, nhưng hình ảnh mẹ trước mắt càng ngày càng đảo lộn, càng ngày càng mơ hồ.Rất nhanh, đứa bé rơi vào bóng tối, cái gì cũng không nhìn thấy.Thấy sắc mặt con trai trắng bệch nhắm mắt lại, Diệp Tinh Bắcbị dọa đến hồn bay phách tán.Tạ Cẩm Phi ở một bên nhìn sắc mặt cũng trắng bệch, sợ hãi khiếp vía.Tạ Vân Lâmtứcgiận sầm mặt lại.Hạng Băng Tưđồ ngu xuẩn!Bọn họ đến nhậnlỗi!Không phải đến