"Điệp quân. . . Chúng ta đi đâu?" Nhìn bức tranh phong cảnh bên ngoài xe ngựa , cảm thụ được nhiệt độ cơ thể ấm áp , ta miễn cưỡng ở trong ngực Điệp Quân hỏi."Chúng ta về nơi của ' Ẩn ' trước, sau đó ta mang Mị Nhi đi chung quanh du ngoạn." Điệp Quân ôm chặt thân thể mềm mại trong ngực hút mùi thơm ngát thản nhiên."Quay về ' Ẩn '... ?" Mang cảm giác buồn ngủ, ta ngơ ngác hỏi."Ân, Mị Nhi, nếu nghĩ muốn ngủ thì ngủ đi." Thanh âm ôn nhu ở bên tai truyền ra."Ân...""Ngô..." Ngủ thật thoải mái, mềm nhũn giường, ổ chăn ấm áp dễ chịu, còn có. . . búp bê lông xù? !"A?" Cuống quít đứng lên, muốn thấy rõ ' búp bê lông xù ' trong ngực kia là cái gì, vừa thấy, dĩ nhiên là... ..."Tiểu Bạch!" Là Tiểu Bạch! Là Tiểu Bạch nè! Hưng phấn hôn lên Tiểu Bạch trong ngực, nghĩ thầm mình không biết bao lâu rồi không thấy Tiểu Bạch, cho nên bây giờ có thể nhìn thấy Tiểu Bạch, tự nhiên là rất vui vẻ. Bất quá. . . Tại sao Tiểu Bạch ở chỗ này? Nhìn bốn phía, phát giác mình hiện đang ở trong phòng so trước còn muốn hoa lệ hơn! Ngơ ngác hồi tưởng trong xe ngựa cùng Điệp Quân nói chuyện. . . A! Đúng rồi, Điệp qQân hình như nói với ta là về ' Ẩn ' trước, bất quá khi đó ta buồn ngủ... Ngô. . . Như vậy nói ta đang ở ' Ẩn' ? Hơn nữa ta nghĩ nơi này hẳn là phòng Điệp Quân.
"Tiểu Bạch, chúng ta đi ra xem một chút đi." Đối với Tiểu Bạch trong ngực nói, ta chậm rãi hướng cửa phòng đi đến."Xôn xao!" Thực diễm lệ, hơn nữa đồng thời cũng có một loại cảm giác yêu dị, hoa viên bên ngoài phòng bốn phía đều đủ loại hoa thuốc phiện đỏ như máu!Hai mắt không ly khai cánh hoa này, thân mình giống như bị hấp dẫn, bất giác hướng hoa thuốc phiện đỏ như máu này đi đến."Vậy giết hắn đi..." Lãnh khốc biểu tình, lạnh lùng ngữ khí không khỏi làm trái tim người khác cảm thấy băng giá."Dạ, chủ tử!""Đi xuống đi.""Dạ, chủ tử!" Cung kính rời đi, trong phòng chỉ còn lại người được xưng là chủ tử."Không biết Mị Nhi tỉnh chưa..." Vừa mới lạnh lùng, đã thay đổi thành dịu dàng ngữ khí, người được xưng là chủ tử này đúng là Điệp Quân. Nghĩ nghĩ, điệp quân bước nhanh rời đi thư phòng, hướng tới gian phòng của mình, bởi vì Điệp Quân giờ phút này trong đầu tràn đầy thân ảnh của Mị."Mị Nhi..." Đang lúc Điệp Quân sắp đi vào phòng, lại nhìn đến Mị chính đứng ở trong biển hoa thuốc phiện. Gió nhẹ thổi bay, quần áo màu đen trên không trung tung bay , giờ phút này Mị ở trong mắt Điệp Quân như con bướm đang bay múa trong biển hoa thuốc phiện. Một người lẳng lặng đứng ở trong biển hoa, một người lẳng lặng đứng ở bên ngoài; thời gian trôi qua như là đình chỉ.Từng bước một tiêu sái qua đi, tâm Điệp Quân đã bị mê hoặc, ôm người trước mắt, cho một nụ hôn thật sâu."Ngô... . . ."Mị nghĩ đến Điệp Quân chỉ giống bình thường hôn môi mình, nhưng ngay sau đó đôi môi Điệp Quân lại dời xuống bả vai đến vành tai.
"Điệp Quân? !"Điệp quân đem Mị áp đến ở trên biển hoa, thân mình chụp lên Mị, đem Mị gắt gao đích cố định, cởi bỏ áo Mị, lộ ra ngực tuyết trắng, cúi đầu liếm anh hồng trước ngực Mị."A! Không cần! Buông!" Mị giãy dụa, tóc dài đen thùi tản ra.Nghe được Mị kêu, tiểu hồ ly ở giữa đánh về phía Điệp Quân trên người Mị, muốn công kích hắn, nhưng mà một tiểu hồ ly sao có thể có thể gây tổn hại cho cho Điệp Quân có võ công đầy người? Điệp quân đối với Tiểu Bạch nhẹ nhàng vung lên, thân thể Tiểu Bạch đã bay đến xa xa, hôn mê nằm bất động."Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! Ngươi đối với Tiểu Bạch làm cái gì vậy? !" Nhìn