“Ôi trời. Có chuyện gì sảy ra thế?”
Vân Nương mới từ trong phòng bếp chạy ra, thấy sân vườn hỗ loạn, khắp nhà khói bụi mù mịt, giật mình che kín miệng.
Lúc bắt đầu đánh nhau, xà yêu phóng xuất ra một loại sương mù dày đặc có tác dụng như một kết giới, ở trong phạm vi sương mù bao phủ dù có đánh nhau đến kinh thiên động địa, ở bên ngoài cũng chỉ thấy một màn sương xám xịt mù mịt. Cho nên khi nàng bị thúc ma trận trói buộc, sương mù dày đặc tan đi, Vân Nương trong phòng bếp mới nghe thấy được động tĩnh trong sân, cuống quít chạy ra xem tình huống.
“A,” Viên Hương Nhi ngập ngừng nói, “Vừa rồi có một đại xà tới.”
Xà yêu bị trói trong trận pháp Vân Nương không nhìn thấy, nàng chỉ Viên Hương Ngi mặt dính bụi đất xám tra cùng tiểu Nam Hà mới thu nhỏ bản thể.
“Rắn? Vậy Tiểu Nam bị rắn cắn phải không? Vậy phải làm sao bây giờ?” Vân Nương nhìn Nam Hà một thân dính máu trong lòng sốt ruột, vươn tay muốn bế hắn lên.
Nam Hà nghiêng đầu, tránh đi tay nàng, bởi vì thoát lực mà nằm liệt bên người Viên Hương Nhi, chầm chậm dựa vào chân nàng, ở trên đùi nàng tìm một vị trí thoải mái cuộn tròn người.
Lúc đánh nhau hắn hít phải quá nhiều khí độc, hiện giờ độc hoả bốc lên, đầu nặng nề mê man, theo bản năng tìm một nơi ấm áp khiến hắn yên tâm mà ngủ một giấc.
“Đúng rồi, trong nhà có xà dược, các ngươi chờ, ta lập tức đi tìm.” Vân Nương xoay người chạy vào phòng.
Chỉ là tiểu cẩu kia lớn như vậy sao?
Đi được vài bước, Vân Nương trong lòng trầm mặc, nhưng bởi vì vội vã đi lấy xà dược, nàng liền nhanh chóng bỏ qua vấn đề này.
“Tiểu Nam? Ngươi làm sao vậy?” Viên Hương Nhi nhẹ nhàng lay động Nam Hà đang hôn mê, Nam Hà tuy rằng khôi phục hình dáng của ấu lang, nhưng trọng lượng cũng nặng hơn không ít. Ghé vào đùi Viên Hương Nhi giống như một quả bóng lông lớn, nhưng lay thế nào đều không tỉnh.
“Nó trúng độc của ta, xà dược của nhân loại không có hiệu quả. Chỉ có thuốc giải do ta đặc chế mới có tác dụng.” Xà yêu trong trận ngẩng cổ lên nói, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Viên Hương Nhi, “Nếu ngươi thả ta ra, ta liền đem giải dược cho ngươi.”
Viên Hương Nhi: “Ngươi đem giải dược cho ta trước, ta sẽ xem xét có thả ngươi hay không.”
Viên Hương Nhi giằng co trước sau, cò kè mặc cả cuối cùng cũng lấy được thuốc giải.
Một cái bình sứ từ trong trận lăn ra, Viên Hương Nhi cẩn thận mở ra, phát hiện bên trong non nửa bình đều là thuốc viên màu đen.
“Thuốc này có thể giải tất cả độc trong thiên hạ, ngươi cho hắn ăn một viên, hắn rất nhanh sẽ tỉnh lại. Hắn là thiên lang tộc, huyết mạch cường đại, cho dù không uống thuốc, cũng có thể tự tỉnh thôi.”
Xà yêu không chỉ sảng khoái đưa ra giải dược, giải thích rõ ngọn ngành, còn lộ ra vẻ mặt “Dược cho ngươi mau đem ta thả”.
Viên Hương Nhi không biết nên nói nàng đơn thuần hay là ngốc. Nàng đột nhiên hiểu, yêu tộc không rành thế sự đi lại ở nhân gian, vì sao luôn đem câu “Nhân loại vô sỉ” treo ở bên miệng. Dung mạo mỹ lệ dung, năng lực cường đại, tâm tính đơn thuần không phòng bị, hình như đúng là không thích hợp sinh hoạt ở nhân gian cho lắm.
……
Nam Hà trong lúc ngủ mơ hồ nghe thấy tiếng mưa rơi cùng âm thanh nữ tính nói chuyện.
Hắn ngủ ở một nơi ấm áp lại mềm mại, có một bàn tay vuốt dọc sống lưng hắn, chải chuốt từng sợi lông tơ trên lưng. Ngón tay ôn nhu luồn vào tới da thịt, nhẹ nhàng tách ra những lọn lông rối, vuốt ve da thịt hắn, khi thì dùng lòng bàn tay mềm mại vuốt ve, khi thì dùng ngón tay thon dài hữu lực chải chuốt, mỗi một động tác đều có thể gãi đúng chỗ ngứa mà cào hắn thoải mái. Thoải mái như vậy làm Nam Hà nhớ lại thời thơ ấu của hắn, khi hắn còn nhỏ cùng huynh đệ tỷ muội lăn vào với nhau mà ngủ trên đệm, mẫu thân cũng thường xuyên vì bọn họ chải vuốt lông tóc.
Trong mộng, Nam Hà mơ hồ cảm thấy không quá thích hợp, chính mình đã mất đi gia đình nhiều năm như vậy. Hiện giờ, hắn là con thiên lang duy nhất trên đời, cô độc cùng tịch mịch ở trong rừng rậm tối tăm trải qua mấy trăm năm. Vào những đêm mưa giống như vậy, hắn hẳn là phải một mình cuộn tròn trong hang động lạnh lẽo, đề phòng địch nhân đuổi gϊếŧ mới đúng.
Vì sao có thể thoải mái ấm áp như vậy? Hắn không muốn tỉnh lại, trong lúc ngủ mơ hơi nâng cổ, đó là nơi làn da mỏng manh nhất, lông tóc dày đặc, cũng chính là nơi không thể tự mình gãi. Quả nhiên ngón tay săn sóc kia giống như hiểu ý mà gãi cổ hắn. Giống như mang theo ma lực, thoải mái đến nỗi hắn muốn rêи ɾỉ lật cái bụng ra cho nàng xoa.
Nam Hà đột nhiên mở mắt!
Ngoài phòng gió lạnh rít gào, hắn ở trong một gian phòng của nhân loại, nằm ở trên đùi một giống cái nhân loại. Nữ nhân kia một bên nấu trà, một bên đưa tay nhẹ nhàng gãi cổ mình. Mà chính mình trong mộng vừa sinh ra một ý tưởng đáng sợ, muốn đem phần bụng mềm yếu ớt của
mình cho nàng tuỳ ý vuốt ve.
Viên Hương Nhi duỗi tay đem một ly trà ngon đặt trước mặt xà yêu đang ngồi ngay ngắn.
Xà yêu ở trong bốn trụ thiên la trận, hạn chế hành động của nàng. Mà nàng cũng đã biến về hình người, đoan đoan chính chính an tĩnh ngồi ở trung tâm trận pháp.
Nàng duỗi tay đón ly trà mà Viên Hương Nhi đưa tới, một bàn tay phải khẽ nâng chung trà, hai ngón tay khẽ gạt nắp chung, lại nâng tay áo che mặt, nương theo ống tay áo che mặt đem nước trà uống một hơi cạn sạch. Buông chung trà, miết hai ngón tay trên mặt đất điểm điểm, lấy kỳ cảm tạ.
Nàng không cón bộ dạng dữ tợn điên cuồng, mà trở về dáng vẻ cao lãnh mỹ diễm khi mới gặp Viên Hương Nhi. Một loạt động tác phẩm trà tiêu chuẩn, so với Viên Hương Nhi còn giống nhân loại hơn.
“Vừa rồi ngượng ngùng, ta kêu Hủy Đằng ( hu teng), ngươi có thể kêu ta A Đằng.” Hủy Đằng lễ phép tự giới thiệu.
Bất luận yêu ma dù mạnh dù yếu đều có một lòng tôn trọng cường giả, chỉ cần ngươi quang minh chính đại đánh thắng bọn họ, bọn họ trên cơ bản đều dùng một loại thái độ tôn kính ngưỡng mộ mà đối đãi ngươi.
“Cho nên, ngươi rốt cuộc cùng sư phụ ta có thù hận gì?” Viên Hương Nhi tò mò hỏi, nàng đối với sư phụ Dư Diêu hiểu biết thật sự quá ít, khó khăn lắm mới gặp được người có quen biết sư phuh, tuy rằng là địch nhân, nhưng nàng cũng muốn thông qua hiểu biết của xà yêu này tiếp cận với quá khứ của sư phụ.
“50 năm trước, ta phạm một sai lầm nho nhỏ, tiên sinh giáo huấn ta một hồi, đem ta phong ở một cái bình, đè ở một cái đình hóng mát trên núi hoang.” Xà yêu nhớ lại người phong ấn chính mình Dư Diêu, không chỉ có không có cảm xúc bất mãn, thậm chí còn mang chút tôn kính cùng ngưỡng mộ.
“Hắn đáp ứng ta, chỉ cần sau 50 năm, liền tới giải trừ phong ấn cho ta, hoàn thành một tâm nguyện của ta. Ta tuân thủ ước định cùng hắn, vẫn luôn chờ nha chờ, rốt cuộc chờ tới rồi 50 năm. Nhưng Dư Diêu lại không có tới.” Nói tới đây Hủy Đằng, gương mặt xuất hiện thần sắc tức giận bất bình.
Bốn trụ thiên la trận hiện lên điện lưu chuyển động, nhắc nhở nàng không thể vọng động.
“Chuyện ngươi vừa mới nói cách đây bao nhiêu năm?” Viên Hương Nhi hỏi.
“ 50 năm trước a, cây mai bên cạnh đình nở rồi tàn đã 50 lần rồi, ta cực nhàm chán, từng năm ta đều để ý.”
“Sư phụ đáp ứng ngươi 50 năm thả ngươi ra, hiện tại vừa lúc 50 năm, ngươi không phải đã ra rồi sao?”
“Tiên sinh nói 50 năm huỷ bỏ phong ấn, ta vì thủ ước, vẫn luôn ở nơi đó chờ hắn tự mình tới.”
“Sư phụ nói là 50 năm sau thả ngươi ra, chỉ cần ngươi ra được, mặc kệ người có đi hay không, đều không tính là hắn bội ước. Có lẽ lão nhân gia hắn pháp lực cao thâm, lúc trước dán bùa phong ấn cũng chỉ giới hạn hiệu lực 50 năm?” Viên Hương Nhi xoa trán, bất đắc dĩ phổ cấp giáo dục logic cho vị yêu ma cường đại nhưng chết não này.
Hủy Đằng nghiêng đầu, tựa hồ cũng đang suy nghĩ lí lẽ của Viên Hương Nhi.
Các nàng ngồi nói chuyện, tiểu Nam Hà đang nằm yên cho Viên Hương Nhi vuốt lông cũng tỉnh, chỉ là không biết bị kinh hách gì, từ trên đùi Viên Hương Nhi nhảy dựng lên, vẻ mặt hoảng loạn mà nhìn Viên Hương Nhi, rồi nhảy đến bên cửa sổ ngồi xổm trong góc, hai lỗ tai cụp xuống, lộ ra màu hồng nhạt rõ ràng, hỏi cái gì hắn cũng không nói, chỉ quay mông đối mặt với Viên Hương Nhi.
Viên Hương Nhi thân là một con sen chuyên nghiệp, tự nhận là có kỹ thuật vuốt lông xuất thần nhập hoá. Bất luận là lông xù ngạo kiều nào, chỉ cần để nàng vuốt ve năm phút, không có con nào không phục thấp làm thiếp mà rên hừ hừ. Không thể tưởng được tài xế già cũng có lúc thất thủ.
Nàng nhìn tiểu vương tử ngạo kiều dùng mông đối diện mk, trong lòng tràn ngập cảm giác thất bại.
Thật muốn đem hắn bắt tới, ấn ở trên mặt đất, để mình tuỳ ý làm bậy mà xoa nắn một hồi.
Rốt cuộc khi nào mới có thể nằm yên ngoan ngoãn, cho nàng tận tình vuốt ve bộ lông xù màu bạch kim này đây. Viên Hương Nhi hận đến ngứa răng.