Mùa đông trời tối sớm, trong nhà đèn dầu sáng rực. Tiểu lang cuộn tròn trong Tụ Linh Trận ngủ thật, sau khi lông khô, biến thành một quả cầu lông bạc trắng. Chọc cho Viên Hương Nhi vô số lần muốn duỗi tay đem hắn bế tới hung hăng xoa nắn một hồi.
“Ai nha, thật xinh đẹp Tiểu Cẩu Tử. Là màu ngân bạch đâu, thật là hiếm thấy.” Vân Nương từ trong phòng bếp đi tới, hiếm lạ mà dừng bước chân, “Như thế nào bị thương lợi hại như vậy? Là bị ai khi dễ sao?”
“Sư nương đây là tiểu lang, không phải tiểu cẩu. Ta từ trong núi nhặt được. Người cẩn thật chút, đừng tới gần hắn, cẩn thận bị hắn cắn được.”
“Hoá ra là sói a?” Vân Nương có chút giật mình, “Không có việc gì, còn chỉ là một tiểu gia hỏa. Ngươi xem chừng là được, đừng để nó đem ăn hết gà trong nhà.”
Nhìn bóng dáng Vân Nương rời đi, Viên Hương Nhi nghĩ nghĩ, ở bên ngoài tụ linh trấn bày một cái tứ trụ thiên la trận. Mặc kệ tiểu lang còn nhỏ lại bị thương, nhưng vẫn là một con lang yêu có tính công kích, nàng cần phòng ngừa tiểu lang nhân lúc mình không ở chạy thoát, lại ảnh hưởng đến an nguy của Vân Nương hoặc là tính mạng người trong trấn.
Tứ phương bốn trụ thiên la trận hình thành, hàng rào điện ở không trung tinh mịn đan chéo lóe qua, lại giấu đi hình thể. Tiểu lang bên trong trận pháp như cảm nhận được gì đó mà hai tai run run.
Mùa đông ban đêm rất lạnh, Viên Hương Nhi nhẹ nhàng đắp cho hắn một tấm chăn, lại gõ đế chung, vì hắn tụng mấy lần kim thốc triệu thần chú, mới về phòng nghỉ ngơi.
Nam Hà trong lúc ngủ mơ, vẫn luôn nghe thấy một loại tiếng chuông kỳ lạ.
Ân thânh trong trẻo đinh đang, cùng với tiếng ngâm tụng trầm thấp, ở trong mộng xa gần kì ảo.
Thanh âm nữ tử ngâm tụng linh hoạt kỳ ảo mở mang, khi thì rất xa, khi thì lại rất gần. Giống như khi hắn còn nhỏ, nằm trên chiếc đuôi của mẫu thân, nghe gió thổi lá cây.
Dòng nước ấm áp không biết từ đâu chảy dọc theo người hắn, chui vào những vết thương trên người, cuồn cuộn không ngừng mà nhẹ nhàng làm giảm đau đớn, khiến thân hình quanh năm suốt tháng chịu đựng tra tấn giày vò dần thả lỏng, rơi vào giấc mơ ấm áp ngọt ngào.
Là mộng chung quy cũng phải tỉnh, Nam Hà mở to đôi mắt trong bóng đêm.
Phát hiện chính mình vẫn là tù nhân của nhân loại. Sắc trời đã tối đen, ban đêm đình viện yên tĩnh không một tiếng động.
Hắn cảnh giác mà đánh giá bốn phía, nhân loại đáng giận kia đáng giận không biết đi đã đi đâu mà dám để hắn một mình trong phòng.
Cảm giác vết thương đã được xử lý qua, bụng cùng hai chân đều được băng gạc khô ráo sạch sẽ quấn quanh. Nam Hà nhìn đến những màu trắng của băng gạc, nhớ lại trước khi hôn mê nhân loại kia làm những chuyện hổ thẹn liền tức giận.
Nhân loại giống cái kia quả thực…… Không biết xấu hổ.
Lỗ tai cùng cái đuôi là bộ phận mẫn cảm nhất của thiên lang tộc, nơi đó thần kinh dày đặc, nối thẳng tới trái tim. Thiên lang bọn họ tuyệt đối không dễ dàng cho người khác chạm vào, trừ bỏ…… bạn lữ.
Thiên lang tộc cả đời chỉ có một vị bạn lữ, vĩnh thế trung thành. Tuy rằng hắn là con thiên lang cuối cùng trên nhân gian, có lẽ vĩnh viễn cũng tìm không thấy nửa kia, nhưng lỗ tai cùng cái đuôi cũng tuyệt đối không có thể để người khác tùy ý đụng vào.
Trừ bỏ mẫu thân, từ nhỏ đến lớn lỗ tai cùng cái đuôi đều chưa từng bị khác phái đụng vào quá, thế nhưng nữ nhân kia không hề cố kỵ mà xoa nắn, nàng thậm chí còn đem ngón tay vói vào vành tai, tùy ý mà chơi đùa.
Nam Hà lỗ tai nhịn không được run run, nơi đó giống như đến bây giờ cẫn còn lưu lại hơi ấm của nữ nhân đó.
Chờ chính mình khôi phục linh lực, nhất định phải đem cái nhân loại không biết sống chết kia xé thành mảnh nhỏ, trả giá cho sự sỉ nhục của hắn hôm nay, hắn hung hăng cắn thảm lông dưới thân.
Thảm?
Nam Hà sửng sốt một chút, lúc này mới phát hiện dưới thân có một chiếc thảm lông mềm mại. Cái đệm này, so với bụi cỏ hắn ngủ ấm áp hơn, dưới cái đệm một pháp trận, trận pháp hình tròn ở bên trong, trận pháp hình vuông bên ngoài.
Trận pháp là kỹ xảo chỉ có Nhân tộc mới có thể thi triển, Nam Hà đã từng ăn qua không ít đau khổ từ trận pháp.
Lúc này hắn lại có thể nhận thấy rõ ràng thiên địa linh khí bị cái pháp trận hình tròn hấp dẫn, nhè nhẹ từng đợt từng đợt hội tụ đến bên trong thân thể linh khí khô kiệt của hắn. Hoá ra trong lúc ngủ mơ kia cảm giác ấm áp thoải mái chính là tới từ cái trận pháp này.
Vì sao lại vẽ cho hắn trận pháp, chẳng lẽ nhân loại kia không sợ chính mình bỏ trốn sao?
Nam Hà kéo chân sau, bò về phía trước vài bước, pháp trận hình vuông thoáng chốc xuất hiện bốn căn pháp trụ hư ảnh, đan chéo hàng rào điện ở bốn trụ gian sáng lên.
Bốn trụ thiên la trận!
Nam Hà căng chặt thân thể, gắt gao nhìn chằm chằm cái kia đan chéo lóng lánh hàng rào điện. Thống khổ trong ký ức như sóng cuộn biển gầm mà hiện ra trong lòng, hắn từng bị cầm tù trong một trận pháp như vậy, bị người tra tấn vô cùng khuất nhục, vượt qua thời gian hắc ám nhất lang sinh. Thậm chí cũng bởi vậy mà không đuổi kịp bước chân của cha mẹ, bị đơn độc lưu lại nhân gian.
Quả nhiên, nhân loại đều là giống nhau, ác độc ích kỷ. Hắn không có tuyệt đối sẽ không trở thành tù nhân của nhân loại.
Nam Hà dùng sức toàn lực hướng về cái hàng rào điện kia mà đâm. Điên lưu đánh vào người hắn, đem hắn bật về giữa trận pháp. Hắn không chịu khuất phục mà giãy giụa đứng dậy, lại một lần kéo chân xông lên trước……Đến khi khí lục tiêu hao gần hết, trận pháp kia vẫn lù lù bất động.
Không cam lòng lại chật vật, da thịt bị điện lưu đánh bỏng rát truyền đến từng trận đau đớn, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể suy sụp ngã trên mặt đất, mở to mắt mái hiên bên ngoài cùng bầu trời đêm lạnh lẽo.
Trên trời cao, ngân hà lưu quang, tinh hán xán lạn, bầu trời phía nam có một ngôi sao sáng ngời. Ngôi sao lóe minh huy, tựa hồ ở không tiếng động mà triệu hoán một thiên lang đang cô độc bị cầm tù.
Trăm năm trước, khi đó Nam Hà vẫn là một ấu lang, mẫu thân đứng ở trên đỉnh núi cao cao, vô số lần chỉ vào ngôi sao kia nói cho hắn, đó là thiên lang tinh, là cố thổ của thiên lang tộc bọn họ.
Chờ đến ngày tháng tương thừa, Thiên môn mở rộng, toàn tộc sẽ kết bạn rời đi nơi này, xuyên qua sao trời, phi thăng thượng giới, đi tới cố thổ thiên lang tinh.
Nhưng ngày tháng tương thừa lại là ngày nào, không ai có thể nói được. Vì thế tiểu thiên lang tuổi nhỏ, cũng dần dần
không hề chú ý chuyện này, hắn có phụ thân cường đại, mẫu thân ôn nhu, có thể vì hắn an bài hết thảy.
Khi đó phụ thân là yêu vương trên mảnh đất này, vạn yêu cúi đầu xưng thần, bảo vệ xung quanh. Được phụ thân che chở, hài tử của thiên lang tộc vô ưu vô lự, có thể tại Thập Vạn đại sơn không hề cố kỵ mà tùy ý rong ruổi.
Một ngày nào đó, bọn họ trong lúc vô tình chạy đến ven rừng
“Đó là cái gì?” Nam Hà chỉ vào địa phương xa xa sáng lên tinh tinh điểm điểm ánh lửa tò mò hỏi
Các ca ca tỷ tỷ tranh nhau giải đáp.
“Là nhân loại, đó là nơi ở của nhân loại.”
“A Nam còn nhỏ, còn chưa từng gặp qua nhân loại nhỉ.”
“Ta ghét nhân loại, trên người bọn hắn có mùi lạ, thối cực.”
“Ta không thấy thế, ta thích bọn họ, thành trấn bọn họ có rất nhiều đồ ăn ngon. Ta thường xuyên tới trà trộn đi chơi.”
“Nghe nói nhân loại sinh mệnh rất ngắn, một ngàn năm cũng không sống được.”
“Một ngàn năm sao? Ta nhớ hình như còn không nổi một trăm năm? Ai nha, tóm lại cũng không khác lắm, bọn họ đại khái là đến khi A Nam chưa thành niên liền chết đi.”
……
Các ca ca tỷ tỷ mồm năm miệng mười mà nói, miêu tả ra một cái thế giới xa lạ mà thú vị, gợi lên lòng hiếu kì của Nam Hà.
Hắn nhịn không được biến thành nhân dạng, lặng lẽ đi vào thành thị của nhân loại.
Địa phương nhân loại cư trú thật là náo nhiệt a!
Ở trên Thiên Lang sơn, có đôi khi liên tiếp chạy qua vài ngọn núi, cũng không thấy được một người. Nhưng ở đây, bọn họ sinh sống quần cư, trên đường phố tất cả đều là người, bên đường là phòng ốc nối tiếp san sát nhau, dưới mái hiên treo một đám đèn lồng đỏ, những cái đó đèn lồng ở bên nhau, chiếu ra cảnh náo nhiệt phồn hoa thịnh.
Trong không khí tràn ngập đủ loại mùi hương.
“Bán tranh đường đây, chim bay cá nhảy, long phượng trình tường, muốn ăn cái gì vẽ cái đó.”
“Hồ lô ngào đường, hồ lô ngào đường.”
“Bánh hấp, thơm ngào ngạt đây!”
Tiểu thương rao hàng, những đồ ăn mà hắn chưa từng ăn qua, mê hoặc đôi mắt Tiểu Nam Hà sáng lấp lánh, lẳng lặng nuốt nước miếng.
Hắn sờ sờ gương mặt mình, chính mình chắc là trở nên rất giống nhân loại, ngoại trừ có nhiều một đôi tai cùng một cái đuôi, hẳn là cùng nhân loại giống nhau như đúc.
Vì để an toàn, hắn còn đem cái đuôi nhét vào trong quần, trên đầu trùm khăn trùm đầu, liền vô cùng cao hứng mà tiến vào nhân gian.
Hiện tại nhớ lại, Nam Hà cũng vẫn nhớ rõ đoạn thời gian kinh ngạc cảm thán cùng hạnh phúc đó.
Nhưng thực nhanh, hắn bị thuật sĩ nhân loại phát hiện, bị nhốt trong trận pháp, đưa về một căn phòng dơ bẩn hôi thối.
Hai nam nhân mặt mày khả ố, xung quanh lồng sắt dán đầy bùa chú, Tiểu Nam Hà bị xích trong góc lồng.
“Ha ha ha, đây chính là thiên lang tộc huyết thống thuần khiết, bất luận là luyện thành đan dược, hay là đem bán, đều có thể được một bút tiền của phi lớn.”
Đang cười ha ha chính là một đạo nhân đáng khinh, hắn vê chòm râu dê, nhìn con mồi trong nhà giam, trong mắt lộ ra vẻ tham lam, “Hoặc là đem nó làm sứ đồ, từ đây lão tử có thể sử dụng thiên lang, lúc hành tẩu giang hồ, cũng có thể có thêm vài phần mặt mũi, chỉ là có chút lãng phí.”
“Con thiên lang này nhỏ như vậy sợ là chúng ta không dưỡng nổi, mà lớn chút nữa thì cũng không bắt được.”
Một tráng hán mặt mũi dữ tợn nói, trên mặt hắn bị Nam Hà cào rách, đáy lòng tràn ngập tức giận.
“Đạo hữu nói phải, vẫn là cẩn thận chút, đừng để cho nó chạy trốn. Để lão tử tới cho nó thêm vài lỗ thủng, xem nó chạy đằng trời?”
Dịch Cốt Đao trong tay bọn hắn loé sáng đâm vào khe hở của lồng giam, một bên tuỳ tiện chế giễu, một bên tùy ý thương tổn thiên lang.
……
“Sao lại thế này?” Sáng sớm, Viên Hương Nhi thay quần áo ra thấy tiểu lang trong trận pháp hơi thở thoi thóp.
Trải qua một đêm, thương thế của hắn không chỉ không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại bởi vì điện giật mà trở nên càng thêm nặng.
Thiên la trận ở bên ngoài xuất hiện nhiều dấu vết va chạm.
“Bốn trụ thiên la lớn như vậy ngươi không thấy sao? Đây là cố tình đâm vào? Còn đâm rất nhiều lần?”
Viên Hương Nhi bế hắn từ mặt đất lên, phát hiện hình thể của hắn so với ngày hôm qua còn có gầy yếu hơn.
“Buông ra…… Nhân loại ti bỉ.” Nam Hà yếu ớt nói.
Viên Hương Nhi lúc này mới ý thức được, hắn muốn nhân lúc mình ngủ mà chạy trốn, vì để trốn thoát hắn không tiếc tính mạng cũng muốn phá vỡ trận pháp.
Mùa đông sáng sớm lạnh leo, sương trắng tràn ngập, gió lạnh thấu xương. Ôm tiểu lang đã mất đi nhiệt độ bình thường.
Viên Hương Nhi đem hắn vào nhà, ở trên giường sưởi một lần nữa vẽ một cái Tụ Linh Trận, đem cục lông mềm như bông mao đặt ở trên giường sưởi.
Nhìn tiểu lang màu trắng cuộn tròn trên giường đất, Viên Hương Nhi bắt đầu do dự.
Vốn dĩ nàng là muốn đem tiểu lang yêu này kí khế ước sứ đồ, nhưng hiện giờ xem ra, đây hiển nhiên đây là một linh hồn cao ngạo. Nếu miễn cưỡng đem hắn vào trận pháp, hắn nhất định không tiếc tính mạng mà giãy giụa. Nếu thừa dịp hắn suy yếu, ép buộc hắn ký kết khế ước, đem hắn coi như tôi tớ sai sử. Không biết hắn sẽ có loại phản kháng như thế nào nữa.
Hắn có lẽ sẽ tình nguyện chết đi. Viên Hương Nhi cũng ý thức được điểm này.