".... Rồi ai đây nghe thấu xoay quanh thế cục này. Mệnh ta ta ôm lấy làm sao mà trốn tránh. Trời ban cho ta số phận ta phải gánh lấy. Cần ngăn trở chi mà bước hiên ngang....".
Đúng rồi, mệnh ta, ta ôm lấy, làm sao mà trốn tránh!? Lời bài hát ấy thật sâu sắc, đoạn nhạc này, nó đã chạm tới tận sâu trong lòng của mỗi ai nghe được và hiểu được. Thế, mệnh kia là gì đây? Ta ôm lấy thế nào đây? Ha! Nhạt nhẽo! "Trời ban cho ta số phận, ta phải gánh lấy"! Ừ, nó đã đến, vậy ta đành phải chấp nhận và gánh lấy. Mặc cho trời ban cho ta số phận gì, ta cứ bước hiên ngang, thế thôi!
.....
Tôi theo họ vào sâu trong công viên. Không, phải nói là đi qua công viên. Chúng tôi đi qua khỏi công viên, đến một bãi đất trống thoáng đản trồng đầy cỏ và hoa, từ đằng xa, tôi đã thấy ở phía trước có một cái rạp rực rỡ rất to, to như một cây nấm, một cây nấm độc chết người, sặc sỡ, khổng lồ, bên trong có rất nhiều bàn ghế được đặt ngay ngắn, trên bàn còn có rất nhiều món điểm tâm, ở đó cũng có rất nhiều người, họ ăn mặc sang trọng mà không quá lộng lẫy, kẻ đứng người ngồi nói chuyện, ca hát rất vui vẻ, nhìn họ cứ như đàn kiến, đàn kiến lửa đi qua đi lại tìm thức ăn bên dưới cây nấm tìm ẩn nhiều chất độc đó.
Ở quanh quanh cái rạp được rào chắn bằng những mảnh vải lụa mỏng tang nhiều màu sắc. Đẹp làm sao ấy! Gió nhè nhẹ lướt qua, đung đưa, đung đưa, những mảnh vải lụa nhẹ nhàng, uyển chuyển đung đưa thướt tha trong gió như những cánh hoa mềm mại bồng bềnh. Một khung cảnh thật thơ mộng.
"Tình tang khúc hát gợi tình
Tình tang vải lụa, gợn tình thướt tha
Tình tang hoa ẩn vải hoa
Tình tang gió cuốn, tựa hoa tang tình!".
Ơ, có cả bảo vệ và phóng viên đứng bên ngoài nữa kìa! Long trọng thật!
"###### (Ơ! Đạo diễn Lý đến rồi!)" -mấy người phóng viên đó nhìn thấy chúng tôi, họ reo lên và tức tốc ùng ùng chạy nhanh đến.
Họ vừa chạy đến, máy quay, máy ảnh cứ dán vào chúng tôi. Lúc này, tôi đang ở giữa mọi người, ông Lý và chị Linh đi phía trước cùng với ba người khác, hai nam một nữ, đi phía sau tôi là một nam một nữ, đi cùng tôi là hai chị cũng xinh, tất cả họ đều là người của đoàn phim, có lẽ người lúc nãy tôi nắm tay là một trong ba anh này.
Các phóng viên, họ đã bao quây chúng tôi, những người đang ở cạnh tôi đều đi ra trước chặn họ lại và các bảo vệ chạy đến dẹp đường cho chúng tôi đi qua. Chúng tôi cứ nhích từng bước chậm chạp xẻ ngang qua các phóng viên và đi đến chỗ của cái rạp lớn đó.
Tôi biết vài người trong những người ăn mặc sang trọng đó, họ là ca sĩ, diễn viên. Không phải chứ? Tôi đang sắp được ở cùng với dàn ca sĩ và diễn viên nổi tiếng. Đây lại là mơ nữa, đúng không?
"##### (Đạo diễn Lý! Người này có phải là Đường Nhân Bạch Vũ không?)"
"##### (Đạo diễn Lý! Tại sao ông lại chọn hợp tác với cô Đường?)"
"[email protected]#[email protected]@$#**..."
Tôi không biết những người phóng viên đó đang nói gì, nhưng tôi nghe được họ đang nhắc tới tôi. Nhưng không phải nói là đến đây để làm lễ khởi quay và gặp mặt dàn diễn viên sẽ tham gia vào "Mộ đá rêu xanh" của tôi sao? Tại sao lại có nhiều phóng viên vậy? Không lẽ họ đến là vì tôi? Haizzz, tôi lại mơ mộng nữa rồi, tôi có là ai đâu chứ. Tôi chỉ là kẻ vô danh, vô tài, vô mạo, không đáng để nhắc đến. Mơ giữa ban ngày à?
Chúng tôi đã đến rất gần cái rạp đó, những phóng viên kia vẫn cố bám theo, dù đã bị bảo vệ chặn lại, họ vẫn cứ bường tới.
Ở trong rạp, họ, những người trong đó, họ tiến ra ngoài chào đón chúng tôi.
"###### (Đạo diễn Lý! Chào ông! Chào mọi người) "
"###### (Đạo diễn Lý, ông nói đi ra ngoài một chút thôi mà, sao ông đi lâu vậy? Chúng tôi chờ ông lâu rồi đấy!)"
"##### (Xin lỗi mọi người, vì có chút việc nên phải để mọi người đợi rồi! Xin lỗi! Mời mọi người vào trong, chúng ta tiếp tục buổi tiệc nào!)"
Họ cứ đứng đó nói gì đó tôi nghe không hiểu. Họ nói nhanh quá, bực thật! Tôi rất muốn biết họ đang nói gì! Đây chính là cái gọi là bất đồng ngôn ngữ. Ước gì cả thế giới chỉ dùng chung một ngôn ngữ thì hay biết mấy, vậy chúng ta sẽ không cần phải học thêm ngoại ngữ, giáo viên cũng sẽ bớt mệt mỏi hơn, học sinh cũng không cần phải đau đầu về con điểm ngoại ngữ bé tí tẹo trong bảng điểm nữa. Hahaha!
Sau khi họ nói chuyện qua lại với nhau, ông Lý quay sang tươi cười nói với tôi.
"######(Đường Nhân, chúng ta vào trong thôi! Tất cả mọi người đều đang nóng lòng muốn gặp cô đấy!)"
"Đường Nhân! Đi em, chúng ta vào trong thôi! Mọi người đang nóng lòng muốn gặp em!" -chị Linh nói lại với tôi.
"##### (Ô! Đây chính là tác giả của "Mộ đá rêu xanh" - Đường Nhân Bạch Vũ sao?"
Tôi biết cô gái đó, đó là ca sĩ Đỗ Mạn, chị ấy đang nói đến tôi.
"##### (Thật sao? Cô ấy còn nhỏ quá! Tôi cứ nghĩ tác giả của "Mộ đá rêu xanh" phải là một phụ nữ trung niên chứ!)"
Còn đây là ca sĩ, diễn viên Đan Lệ Đình. Tôi có xem những bộ phim cổ trang của chị ấy. Ở ngoài đời, chị ấy đẹp quá! Tôi nhìn sang chị Linh, chị Linh dịch lại cho tôi nghe, tôi nghe xong tôi không thể nhịn cười, tôi ngại ngùng, tay che miệng bật cười tủm tỉm với họ. Rồi đột nhiên có vài người phóng viên phá được vòng quây của các bảo vệ và chạy đến chỗ chúng tôi, rồi tất cả những người khác cũng theo đó chạy ùng ùng vào.
"#### (Cô Đường Nhân Bạch Vũ, chúng tôi nhận được tin, giám đốc Lưu Thiện Phu đang có dự định mua lại bản quyền "Mộ đá rêu xanh" để in sách và phát hành! Cô có cảm nghĩ như thế nào?)"
"### (Cô Đường Nhân Bạch Vũ...?)"
"#### (Cô Đường......?)"
Họ đang nói gì, thật sự tôi nghe không hiểu, chị Linh cũng không dịch lại cho tôi, cái tôi hiểu là họ đang gọi bút danh của tôi, họ muốn phỏng vấn tôi à? Họ cứ mãi hỏi tôi, tôi thật sự không biết họ đang nói gì, tôi cứ đứng trơ ra nhìn mà không biết làm gì. Có lẽ vì tôi không nói gì nên đám đông càng lúc hỗn loạn, họ chen lấn, xô đẩy, họ cố bường tới và.....
"Á.....!"
"Đường Nhân!..... Em có sao không? Chảy máu rồi!.... #### (Nhanh, lấy dụng cụ y tế!)"
Họ chen lấn xô đẩy nhau, họ đẩy tôi ngã nhào xuống đất, tay phải của tôi đập mạnh xuống tản đá làm bể chiếc vòng mã nảo màu xanh rêu đeo ở cổ tay và một mảnh vỡ nhọn hoắc của nó đã đâm vào tay tôi, tay tôi đang chảy máu. Có lẽ do quá đau nên tôi không thấy đau, tôi chỉ thấy sợ, nhưng vì sợ quá nên bị "đứng hình", nhìn máu chảy ra, tôi sợ, tôi rất sợ! Tôi trợn tròn mắt nhìn trân trân vào cách tay đang chảy máu, mảnh vỡ nhọn hoắc đó vẫn còn nằm trong tay tôi, máu vẫn đang tuôn ra thành dòng. Sợ quá! Tôi chẳng thể suy nghĩ được gì, tôi chẳng biết nên làm gì! Lần đầu tiên tôi thấy máu của mình chảy ra nhiều như vậy? Cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhiều máu đến như thế!
Cuối cùng những phóng viên đó đã thôi ồn ào, thôi xô đẩy nhau, họ đứng im lặng nhìn tôi, họ thấy xấu hổ, thấy có lỗi khi vô tình làm tôi ngã bị thương. Cũng trong lúc đó, chị Linh, cùng một người nam khác đỡ tôi vào trong rạp, người nam đó ăn mặc rất sành điệu, rất lịch thiệp, nhìn như một hoàng tử, một hoàng tử diệu dàng mặc áo trắng, Bạch mã hoàng tử! Khi ấy tôi đang rất hoảng loạn, tôi cũng không nhìn thử người nam đó là ai, có gương mặt thế nào, tôi chỉ biết người đó rất diệu dàng, đỡ tôi rất nhẹ nhàng như sợ làm đau tôi.
Khi đã vào trong rạp, mọi người lây hoay băng bó vết thương cho tôi, tôi không có cơ hội nhìn mặt người nam đó, người nam áo trắng đã lẫn vào trong đám đông hay đi đâu mất rồi?
"A, đau.... nhẹ nhẹ thôi... đau, đau lắm!"
"### (Nhẹ thôi, cô ấy đang bị đau!)"
Mọi người từ nãy đến giờ vẫn đang nhìn tôi cười tủm tỉm. Tôi đang bị đau mà họ cười, nhìn họ cứ như chưa từng thấy người bị đau nhỏng nhẽo vậy đó! Họ cứ nhìn tôi cười cười, thật khó chịu, nhưng nhỏng nhẽo, nhí nhảnh chính là bản chất của Đường Nhân mà, đã không sửa được rồi! Hi!
Bấy giờ tôi mới có cơ hội nhìn rõ từng người ở đây, có khá nhiều người tôi đã từng thấy họ trên tivi. Thật không ngờ, tôi lại có thể ở cùng với họ và họ lại còn tham gia vào "Mộ đá rêu xanh" của tôi. Đúng là duyên số!
.......
Và rồi mọi chuyện đã ổn định, tay tôi đã không còn đau, không còn chảy máu nữa. Một lúc sau, ông Lý gọi tôi lên và giới thiệu với tất cả mọi người, chị Linh đứng phía sau tôi và làm người thông dịch cho tôi.
"#### (Đây là Đường Nhân Bạch Vũ, tác giả của tác phẩm "Mộ đá rêu xanh"!)
Tôi bước tới cuối chào họ, ở bên dưới mọi người vỗ tay hoan nghênh tôi, tôi thấy hơi run, cũng rất hồi hộp. Chị Linh bảo tôi bình tĩnh, giới thiệu về bản thân một chút.
"大家好! 我是唐人白武! (Chào mọi người! Tôi là Đường Nhân Bạch Vũ!)"
-khi tôi vừa nói hết câu, ở bên dưới có người hỏi tôi tiếp.
"#### (Cô Đường? Tên thật của cô là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Nhìn cô trẻ quá, cô đừng nói là cô mới chỉ 16 tuổi nha!)" - đó là một nam ca sĩ, diễn viên, anh ta ăn mặc hơi cá tính. Anh ta nói rất nhanh, tôi nghe không kịp cũng nghe không hiểu, anh ta vừa nói xong thì bên dưới cười rộ lên. Chị Linh ở phía sau tôi, dịch lại cho tôi nghe.
Tôi không nói gì nhiều hết, tôi chỉ nói tôi là Đường Nhân, tôi 22 tuổi ngoài ra tôi không nói gì thêm. Tôi không muốn nói ra tên thật của mình, tôi không muốn làm Tâm An, tôi không muốn Tâm An phá hỏng niềm vui của Đường Nhân.
......
Sau một hồi lâu trao đổi vui vẻ với nhau, ông đạo diễn mời chúng tôi nhập tiệc, vừa ăn vừa nói chuyện làm quen với nhau. Tôi ngồi chung bàn với ông Lý và chị Linh cùng tất cả các diễn viên chủ chốt tham gia trong phim trên cái bàn dài đặt