"...Tự do với thanh thản chẳng lâu
Đời ta mãi phiêu bạt lãng du
Giống như chung rượu cay
Đã uống cứ say càng say
Bao nhiêu ký ức vọng về
Theo cơn gió bay vụt bay..."
Cũng đúng, "Tự do", "Thanh thản", "Phiêu bạt", "Lãng du", tất cả thật quá xa vời với ta. Cuộc sống này như "Một khúc hồng trần", lanh quanh, lẫn quẩn chỉ mình ta trầm luân ở cỗi tạm này.
"Giống như chung rượu cay, đã uống cứ say càng say". Ta say rồi! Ta quá say rồi! Ta lại sai nữa rồi! Càng uống lại càng sai!
.....
Trời càng lúc càng tối, tôi đi càng đi càng không biết đường nào là đường nào. Căn bệnh mù đường kinh niên này của tôi chắc chắn sẽ không bao giờ trị khỏi, chẳng những căn bệnh mù đường mà còn căn bệnh không thể phân biệt hay nhận dạng được điểm giống và khác giữa hai sự vật hay hiện tượng, còn có cả triệu chứng đảng trí hay quên nữa. Có lẽ vì không phân biệt hay nhận dạng được nên tôi không biết đường đi nào với đường đi nào. Cho nên suốt cuộc đời, tôi luôn bị lạc! Lúc nào cũng lẫn quẩn trên con đường mà không nhớ mình đã đi qua chưa! Nhưng tại sao triệu chứng hay quên của tôi lại không thể giúp tôi quên đi chuyện tôi muốn quên? Tại sao chứ? Tại sao tôi lại không thể quên được? Tại sao? Tại sao càng quên tôi lại càng nhớ?
Sao kỳ vậy, tôi cứ đi mãi mà không đi hết hàng cây này, kỳ quá? Không lẽ tôi đã đi vào rừng? Không đúng, tôi nhớ là mình đâu có đi vào rừng! Nhưng tôi nhớ có đúng không? Tôi có đi vào rừng không? Ây da, rốt cuộc là có hay không vậy? Đầu óc của mình.... Không biết nữa!
Mệt quá! Chân tôi mỏi nhừ cả rồi. Cây cối ở đâu mà lắm thế không biết! Đói quá! Từ chiều tới giờ tôi có ăn gì đâu! Trời thì tối hù, điện thoại thì hết pin! Không biết ở đây có ma không? Nếu lỡ ở đây có ma thật rồi sao ta? Tốt nhất đừng nên nhắc, đừng nên gọi nó ra. An toàn là bạn! Đúng thế, an toàn là bạn!
"Mình nhớ rõ ràng là mình chỉ ra khỏi công viên đó rồi đi lòng vòng gần công viên, nhìn thấy chỗ lúc chiều. Tiếp theo.... um... à, tiếp theo đó mình đi tìm mấy bức tranh của mình. Mình nhớ mình đi đâu có xa, sao bây giờ lại không ra khỏi chỗ này được vậy!" -tôi đi được một khoảng thời gian, mệt quá nên ngồi tựa lưng vào góc cây, thơ thẩn một mình.
"Đường khuya, mịch lối, bồi hồi Xa xa gió réo, đứng ngồi không yên
Miệng mồm niệm chú thuyên thuyên
Có ai quân tử, đến yên lòng này?"
"唐人!.... 唐人!.... (Đường Nhân!.... Đường Nhân!...)"
Tôi thơ thẩn đọc vài câu thơ, bỗng tôi nghe được tiếng gọi tên mình từ đâu đó vọng đến.
"Không lẽ miệng quạ của mình linh đến vậy luôn hả? Vừa nhắc đến ma là ma xuất hiện!"
"Đường Nhân! Em đang ở đâu!"
"Í! Là chị Linh!... Ủa, có thêm tiếng gì nữa vậy?"
Ngoài nghe được tiếng gọi, tôi còn nghe thấy tiếng "xào xạc" đang tiến nhanh lại chỗ mình ngồi. Tôi không suy nghĩ nhiều, tôi nhanh chóng bỏ chạy, chạy thật nhanh ra khỏi chỗ đó và cố gắng lắng nghe âm thanh đang gọi mình là từ hướng nào vang đến.
"唐人! 你有在那里吗?... (Đường Nhân! Em có ở đó không?...)"
"Nghe được rồi, là ở hướng này! Là mọi người... hi! Họ đang tìm mình!" -tôi đã nghe được, tiếng gọi ở đằng sau tôi, tôi tức tốc hớn hở chạy nhanh theo hướng đó.
Tôi cứ chạy, chạy nhanh nhất có thể, bởi tôi luôn có cảm giác là có người đang đuổi theo tôi ở phía xa xa, sau lưng tôi. Tôi cứ chạy, chạy theo hướng tiếng gọi đó và tôi đã nhìn thấy ánh sáng, là ánh sáng của những ngọn đèn đường ở phía trước. Tôi chạy, tôi chạy, cái lục lạc trên cặp tôi vang lên dữ dội, tôi càng chạy nó lại càng kêu to, kêu liên hồi.
"### (Khoan, đợi đã. Mọi người yên lặng!) -là Hoàng Tử Minh, anh ta nghe thấy tiếng gì đó, bảo mọi người yên lặng.
Tiếng vang của lục lạc trên lưng tôi mỗi lúc một rõ.
"### (Là tiếng kêu của lục lạc!)"
"### (Là tiếng lục lạc gắn trên chiếc cặp của Đường Nhân!)"
"是唐人 (Là Đường Nhân!)"
"Đường Nhân! Em ở đâu?"
Tôi nghe được tiếng gọi lớn của chị Linh.
"Chị ơi! Em ở đây!"
Họ vừa nghe được tiếng kêu của tôi, họ quay lại và đi từ từ theo hướng tôi vừa lên tiếng. Tôi cũng vậy, tôi nhanh chóng chạy ra hướng của ánh sáng, tôi đã nhìn thấy phía trước tôi có một cái hàng rào sắt cao, bên ngoài hàng rào chính là đường lớn, có những cây đèn đường cao cao. Tôi cố hết sức chạy nhanh ra, tôi sợ họ sẽ đi mất, bỏ lại tôi.
Tôi đã chạy ra đến cái hàng rào sắt cao đó, họ đã nhìn thấy tôi, tôi cũng đã nhìn thấy họ, tôi vui mừng reo lên.
"Chị Linh! Lục Đại Thiếu!... A....!" -tôi nhìn thấy được họ, tôi cười vui chạy nhanh đến, không cẩn thận, chân tôi bị vướng vào một cái rễ cây to, tôi bị ngã một cái như trời giáng, đau không chịu nổi.
"唐人!... 你没事吧? (ĐƯỜNG NHÂN!... Em có sao không?)" -họ đứng bên ngoài hàng rào gọi tôi cùng một lúc.
"Hihi!... 没事! 没事! (Hihi!... Không sao! Không sao!)" -tôi bò ngồi dậy, phủi phủi những chiếc lá khô vướng trên người tôi, cười cười nói với họ, nhưng thật ra tôi đang rất đau. Tôi bật dậy, đi lại hàng rào.
"### (Đường Nhân! Sao em lại ở trong đó?)" -Ân Kiến Tường hỏi tôi gì đó, tôi nghe không hiểu. Chị Linh nói lại với tôi.
"Tại sao em lại ở trong đó"
"Hihi!... Em cũng không biết nữa!" -tôi cười ngô nghê trả lời.
"Trời à!" -chị Linh lắt đầu. Chị ấy quay sang nói gì đó với mấy anh kia, tôi nghĩ có lẽ là dịch lại lời tôi nói.
"#### (Em ấy cũng không biết tại sao mình lại ở trong đó!)" -chị Linh vừa nói dứt lời, họ bật cười nhìn tôi. Tôi thấy khó chịu mỗi khi họ nhìn tôi rồi bật cười.
"Cười, cười, cười! Có gì đáng cười đâu chứ?" -tôi vừa nói, vừa đưa tay ra hàng rào, với tới để đánh họ, nhưng đánh không tới, họ lùi lại né đòn.
"Được rồi, được rồi! Tìm đường ra trước rồi tính!" -chị Linh cười cười rồi nói