"...Đổi ba kiếp ta gặp nhau, thành ra kiếp ta được yêu, chỉ mong ước ta được nắm tay sánh vai bước đi cùng người. Đổi ba kiếp ta gặp nhau, thành ra kiếp ta yêu người, chẳng muốn mai sau ta buông câu phân ly ta hối tiếc trên Nại Hà..."
Người ta tam sinh tam thế, ao ước được "Tam sinh duyên", còn tôi chẳng muốn tam sinh, chẳng cần tam thế, chỉ ước một duyên kiếp này để đổi lấy đôi mắt có thể nhìn thấy anh ấy hạnh phúc, để đổi lấy trái tim đang đập để có thể tồn tại cùng anh ấy.
....
### (Đường Nhân! Bình tĩnh! Em bị làm sao thế?)" -Triệu Huy Thanh lây lây gọi tôi.
"Được được được! ### (Anh tài xế, dừng xe lại đi!)" -chị Linh gọi lớn anh tài xế, anh tài xế đã nghe thấy và tấp xe vào lề đường. Xe vừa ngừng, tôi lập tức nắm chặt điện thoại, ôm lấy chiếc cặp vùng vẫy ra khỏi họ rồi mở cửa xe bỏ chạy ra ngoài.
"Đường Nhân!..."
Ra khỏi xe, tôi cứ đâm đầu chạy, chạy mãi mặc kệ những tiếng gọi và những đôi chân đuổi theo tôi từ phía sau. Tôi cứ chạy, vừa khóc vừa chạy, chạy nhanh nhất có thể. Còn họ, họ vừa ra khỏi xe đã bị một đám người nhận ra và quay quanh, họ khó khăn thoát ra khỏi đám người đó và đuổi theo hướng chạy của tôi.
"Đường Nhân! Em đừng chạy nữa, chị sắp không đuổi kịp rồi! Đường Nhân! Dừng lại đi em! Có chuyện gì thì cứ nói với chị, chị sẽ giúp em! Đường Nhân!..." -mình chị Linh đuổi theo tôi, nhưng chị ấy đã không đuổi kịp tôi nữa.
Tôi cứ thể không biết mệt, chạy mỗi lúc một nhanh, tôi cứ chạy, nhìn thấy con đường là chạy, chạy vòng qua mấy con hẻm, rồi không còn thấy bóng. Chị Linh thì ngược lại, chị ấy đã đuối sức, chị ấy đã mệt, chị ấy đã dừng lại và chị ấy đã không còn nhìn thấy tôi ở phía trước.
"### (Chị Linh! Đường Nhân đâu?)" -Lục Đại Thiếu đã thoát khỏi đám người đó và chạy đến chỗ chị Linh, họ hỏi dồn dập chị Linh, chị Linh thở hổn hển trả lời.
"### (Em ấy... chạy... theo hướng kia!)" -chị Linh chỉ tay theo hướng chạy cuối cùng nhìn thấy tôi. Lục Đại Thiếu nghe xong thì tức tốc chạy theo hướng đó.
Còn tôi, tôi cứ đâm đầu chạy mãi, tôi không biết mình đã chạy được bao xa, tôi cũng không biết mình đang ở chỗ nào. Tôi cứ chạy, chạy, chạy trong nước mắt. Tiếng lục lạc vẫn mãi vang lên liên hồi hòa vào dòng lệ ướt đẫm trong tim tôi.
Và rồi một hồi lâu tôi đã dừng lại, chân tôi đã mỏi, tôi bước đi chầm chậm từng bước nặng nề, nước mắt tôi không ngừng, không ngừng tuôn rơi. Tôi thật không hiểu nổi, tôi đã khóc từ nhỏ cho đến lớn, vậy tại sao nước mắt sao vẫn còn hoài? Tôi phải khóc thêm bao nhiêu lần và khóc thêm bao nhiêu lâu,